Cái gì?!

Mẫn Nhi suýt nhảy khỏi ghế vì sốc, tại sao cô không biết Hoắc Đình Phong đã có bạn gái hồi cấp ba? Không còn thời gian để nghĩ thêm điều gì, chỉ riêng ba chữ ‘có bạn gái” chói lọi đã khiến lòng cô không kìm được mà như ngã xuống vực sâu, như cây cỏ mỏng manh trên mặt đất phủ đầy sương thu, lạnh buốt.

Làm thế nào mà……

Không phải anh ấy nói không yêu khi đang học trung học sao?

Ánh sáng trên đầu như một màu xám mờ ảo, mơ hồ, giống như bầu trời trước khi mưa.

Gió từ cửa sổ thổi vào, mép rèm nâng lên rồi buông xuống thổi vào mắt cá chân trắng nõn của Mẫn Nhi trong đêm hè.

Hóa ra đó chỉ là một cái cớ.

Lúc đó cô còn quá ngây thơ nên đến tận bây giờ cô mới hiểu được: Anh không phải không yêu mà chỉ là không muốn nói chuyện yêu đương với cô.

Mẫn Nhi có chút nực cười, cô thấy bản thân thật ngốc.

Điện thoại lại rung và có thông báo mới.

Tạ Hải Đăng đang gọi cho cô.

Tạ Hải Đăng và Hoắc Đình Phong không phải là quá thân nhưng Hoắc Đình Phong vốn nổi tiếng trong trường.

Mặc dù khá kín tiếng nhưng anh có kỹ năng chuyên môn tốt và đã xuất bản một số bài báo y tế có ảnh hưởng trên các tạp chí có uy tín.

Cả giáo sư và đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm đều vô cùng khen ngợi anh.

Sau khi tốt nghiệp, anh đi thẳng đến một trong những bệnh viện tốt nhất ở California để làm việc.

Người con trai xuất chúng với sự nghiệp thành công sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của các cô gái.

Tạ Hải Đăng trong thời gian nghỉ ngơi khi tham dự cuộc họp trao đổi y tế thỉnh thoảng nghe thấy những vụ bê bối đào hoa liên quan đến Hoắc Đình Phong nhưng hầu hết đều là vô căn cứ.

Chỉ tại một buổi tụ tập của sinh viên Trung Quốc, anh mới biết Hoắc Đình Phong đã nói anh có một người bạn gái khi còn học trung học.

Và đó là mối tình đầu.

Là một người đàn ông, Tạ Hải Đăng đương nhiên biết tình đầu nghĩa là gì.

Thật lòng mà nói nó giống như bạch nguyệt quang, không thể ở bên cũng không thể với tới, chỉ có thể giấu ở đáy lòng.

Hơn nữa, ở Mỹ mấy năm này, ngoài bạn học và đồng nghiệp, cũng không thấy những người phụ nữ nào đi cạnh Hoắc Đình Phong.

Mối tình đầu đến nay vẫn không thể quên.

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa Tạ Hải Đăng cũng không tán thành việc Mẫn Nhi dính líu đến một người đàn ông như Hoắc Đình Phong, nếu anh không thực sự muốn đối xử tốt với một người phụ nữ, cho dù bị ép buộc cũng không thể đem lại hạnh phúc cho nhau.

Chưa kể rằng bây giờ anh ấy...

Tạ Hải Đăng cau mày thở dài.

Hoắc Đình Phong lẽ ra có một tương lai tươi sáng, nhưng ai biết rằng sau này sẽ xảy ra chuyện gì?

Mẫn Nhi không biết rằng anh họ của mình có nhiều lo lắng như vậy, may mắn là lúc này chỉ có một mình cô trong ký túc xá, không ai biết được sự xấu hổ của cô và cũng không cần phải che giấu cảm xúc trên khuôn mặt mình.

Đầu óc trống rỗng, cô không thể nghĩ ra cái gì để lấy lại tâm trạng đành phải gửi icon biểu hiện “kinh ngạc” đi.

Tạ Hải Đăng hồi lâu sau mới đáp: "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon!."

Mẫn Nhi không trả lời lại, cô ném điện thoại sang một bên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tối đen trước mặt, để suy nghĩ của mình chìm vào ký ức từng chút một.

Cô và Hoắc Đình Phong gặp nhau lần đầu vào một buổi sáng sớm đầu tháng 9.

Năm đó mẹ cô là An Dung Ngọc thay đổi công việc và Mẫn Nhi theo mẹ đến Hà Nội, nơi cô là học sinh năm hai tại trường trung học số 1 Hà Nội.

Khi mới đến, mọi thứ đều xa lạ.

Ngày hôm sau sau khi nhận phòng, Mẫn Nhi đã đến lớp học từ sáng sớm, tìm chỗ ngồi, ngồi mười phút nhưng không có bạn học nào khác đến, cô định lấy một cuốn sách tiếng Anh trên bàn ra để xem trước từ vựng mới.

Vừa thò tay vào liền phát hiện có gì đó không ổn, nghi ngờ rút ra hóa ra là một xấp phong bì màu hồng, xanh nhạt, vàng....

Mẫn Nhi ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn xuống thấy có rất nhiều phong bì như thế này được nhét trong bàn, có thể là nghi thức chào đón thành viên mới của các bạn cùng lớp dành cho cô? Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, cô đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người khi cô lên bục giới thiệu bản thân vào ngày hôm qua.

Ngay khi Mẫn Nhi cầm một chiếc phong bì màu xanh nhạt và muốn mở nó ra để xem bên trong viết gì, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần bên ngoài cửa và vô thức quay đầu lại nhìn, như thể bầu trời đêm đầy sao đã bị chôn vùi ở đáy mắt....