Ngay khi anh biết tin hắn tính dở trò với em là anh liền phóng xe đến thẳng đây. Anh chưa bao giờ làm chuyện gì nhất thời cả. Nhưng anh đã phá lệ vì em đấy. Anh đã bỏ mọi thứ vì em. Vậy nên em không bao giờ được phép bỏ rơi anh.

Anh chạy đến trước cửa phòng mà hắn nhốt em trong đó. Anh biết hắn cũng đang ở trong đó. Anh phá cửa. Và thấy em… thấy em đang ôm chân hắn, đôi mắt chìm đắm trong mê tình.

-Minh Ngọc! Em sao vậy?

Anh lo lắng nhưng trái với sự lo lắng của anh em lại cứ bất mê bất ngộ mà ôm chặt lấy hắn. Anh nhìn lên phía hắn. Vu Chính hay còn là Seme. Hắn đang toát mồ hôi lạnh, hắn đang bắt chiếc anh đấy.

Anh tiến lại, kéo tay em lên nhưng em vùng ra, giọng ngọt ngào :

-Em yêu anh!

Chấn động địa cầu.

-Phải, anh cũng yêu em! – Anh hạnh phúc cực độ nhưng vẫn tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

-Cô ta nói yêu tao, không phải mày! – Câm mồm, thằng Seme như mày có quyền gì mà lên tiếng ở đây!

Anh cố kéo em ra.

-Tao cho cô ta uống “ Mê tình tán” và đây là kết quả. Cô ta yêu người đầu tiên nhìn thấy và đó là tao! Dù không thích nhưng cái cảm giác hớt tay trên của mày cũng hay hay! – Thằng khốn đó còn cười được.

Anh sẽ không nhịn nữa đâu, anh đấm trọn một quả vào mặt hắn. Hắn ngã ra sau và em bất ngờ thấy vậy, đứng lên và quát tháo ANH:

-Ngươi làm cái quỷ quái gì vậy!!! Đồ mất dạy! – “Đồ mất dạy”? Em chỉ nói thế rồi chạy đến phía thằng Seme, đỡ hắn dậy. Lo lắng hỏi han hắn. Nào là : “ Anh có sao không?”, nghe mà sến đến tận óc.

Ngay lúc ấy, ngay tại đây, anh đã biết em đã thay đổi, thay đổi theo chiều hướng xấu.

-Mày… mày không chỉ làm cô ấy yêu mày mà còn làm cô ấy trở nên “Hư Hỏng”!!! – Anh quát, khó chịu đến tận tim. Nó nhói mãi, chắc bởi người anh yêu nói yêu người khác. Nếu như đó là cô gái 4 năm trước, chắc anh cũng không đau như thế này.

Không ai quan tâm đến anh, em đỡ Seme của Uke đứng lên, đi ngang qua anh và ra khỏi phòng.

Giờ anh mới biết cái cảm giác đau này, không phải là anh chưa từng nhìn thấy mà chưa từng cảm nhận qua. Đối với cô gái 4 năm trước, là anh nhìn thấy. Đối với em, là anh cảm nhận quan.

Nhưng anh không phải là người biết đến hai từ “bỏ cuộc”. Nhưng một khi anh bỏ qua thì sẽ không bao giờ quay lại nhìn lấy một cái. Em cũng nên chuẩn bị tinh thần là vừa.

>> Câu chuyện tình đẫm nước mắt bây giờ mới thật sự bắt đầu

Mình toàn viết chuyện hài bây giờ chuyển sang các tình tiết “mưa” không biết là có được không.

Ủng hộ mình nhé!