Đời người không ai tránh được cái gọi là KHỐN NẠN!

Tôi trở về nhà, căn biệt thư ở Sa Pa.

Và ngay khi cánh cửa chính mở cửa. Tôi đã thấy, Lâm Minh Ngọc vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay bọn người hầu. Cái quái gì thế này?

-Tha rả!

Tôi ra hiệu cho bọn người hầu thả tay ra.

-Có chuyện gì? Chẳng phải cô đi theo thằng khốn Tử Lâm rồi sao?

-Đúng vậy, nhưng… nhưng, tự nhiên…

Khốn nạn, mày được lắm, Triệu Tử Lâm!!!

Tôi bực tức nới lỏng cà vạt, khó chịu đi thẳng.

-Nhốt cô ta lại, cả lũ sinh ra cô ta nữa!

Nhưng cô vợ nhỏ của thằng khốn đó vẫn lì lợm.

-Làm ơn thả tôi ra! Xin anh!

Tôi không quan tâm, tao sẽ giết mày!

-Nhốt cô ta vào!

Thật phiền phức, nhưng đây có thể là cơ hội tốt để làm mày đau khổ, dù tao thật sự không nghĩ mày yêu con nhỏ này, Triệu Tử Lâm.

-Cô chưa bì kịp cô gái 4 năm trước đâu!

-Cô gái bốn năm trước?

Tôi quay lại, cười gian xảo :

-Cô gái mà Triệu Tử Lâm yêu say đắm 4 năm trước, mà có khi cô lại chỉ là vật thế thân.

Mặt cô ta trùng xuống, đôi hàng mi rủ bóng, như thể che giấu bao nỗi buồn thầm kín.

-Tôi biết chứ? Làm sao một người như anh ấy lại đồng ý nhận trách nhiệm vốn không phải của mình chứ, hơn thế, tất cả chỉ bắt đầu từ lòng tốt bao la của anh ấy…

Lòng tốt của Triểu Tử Lâm ư, ta khinh!

-Anh ấy thật sự xứng đáng với người tốt hơn tôi, và tôi cũng đã chuẩn bị CHIA TAY anh ấy…

Chia tay!!! Ha ha! Cho mày chết! Mày không hề đá mà là bị ĐÁ! Ha ha!!!

Đáng đời mày, thằng khốn!

__________ Sắp thi rồi!!! Áp lực quá!!!___________