Từ khi bị Vu Chính lôi đến đây, em không có lấy một chút tự do, em còn nhiều điều muốn nói với anh, muốn biến anh thế nào? Rồi, Hạo Thiên đến, em có thêm một người bạn nhưng chẳng hiểu vì sao mắt cậu ấy lại không thể nhìn thấy được.

Rồi bố mẹ cũng đến, họ rất vô tư, cứ chơi với bời mãi, chẳng hiểu sao, bố mẹ thì ra được còn em thì cứ bị nhốt mãi trong phòng.

Trời sáng, những làn hơi lạnh len lỏi vào căn phòng u tối, chẳng hiểu sao tâm trạng của em lại không tốt lên được.

Bỗng, Vu Chính mở sầm cửa, đột ngột lôi em ra khỏi căn phòng trống trải. Hạo Thiên chạy theo sau, nhưng vì không nhìn thấy, cậu ấy đôi lúc lại cứ như sắp ngã nhào.

-Anh đưa tôi đi đâu vậy? – Em hoảng hốt.

Vu Chính cười gian, bỏ qua Hạo Thiên.

-Tôi sẽ đưa cô đến một nơi có Tử Lâm!

Câu nói đó thật sự đã mê hoặc được em.

Còn Hạo Thiên lại cố bấu víu lấy Vu Chính, quyết ngăn không cho chuyện gì đó không xảy ra.

Sau vài phút giằng co, Vu Chính lạnh lùng kéo Hạo Thiên ra cửa lớn, em cũng chạy theo. Hắn ta đẩy mạnh Hạo Thiên ra cửa, khi mà đây là Sa Pa, ngay giữa mùa đông, thậm chí có cả tuyết.

Vu Chính lạnh lùng nói trước khi kéo em ra ngoài đó, người bên trong đóng sầm cửa, hắn kéo em ra xe, bỏ mặc Hạo Thiên với tuyết trắng và tấm áo mỏng manh.

-Đừng có xen vào chuyện của tao!

Vu Chính kêu tài xế lại đi, trong khi Hạo Thiên vẫn nằm bất động trên nền đất phủ tuyết trắng xóa, làn khí lạnh gia bao quanh.

-Dừng xe lại! Hạo Thiên!

Dù em có cố thế nào, Vu Chính vẫn ngồi ung dung :

-Đồ hỏng rồi thì nên vứt đi.

-Tên khốn!