Đêm lạnh, gió thốc vào phòng, xấp giấy tờ trên bàn tung bay.

Tôi đứng ngoài ban công, hút thuốc, đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao.

Thú thực là, tôi đang lên kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.

Bỗng, một chiếc trực thăng bay đến, không hạ cánh mà bay lơ lửng gần nơi để trực thăng của tôi.

Một thùng hàng khá to bị cái trực thăng lạ đó ném xuống, tôi tức giận vì đây là đất của tôi.

Đang tính chạy xuống, bỗng, điện thoại tôi vang lên.

Triệu Tử Lâm!

Tôi nhấc máy.

-Mày đã chuẩn bị xong chưa? Con ả của mày không chịu được lâu đâu.

Chết tiệt, nó thậm chí còn dám cười nhạo tôi trong điện thoại.

“ Món hàng đầu tiên đã được gửi đến rồi đấy, Chốt súng!”

-Câm Mồm!!!

Tôi cúp máy trước khi tên quản gia lắm điều Hữu Việt bước vào với chiếc hộp lớn mà có thể đến từ chiếc trực thăng lạ đó.

-Cái gì đây?

-Thưa ngài, đó là món đồ ngài Triệu Tử Lâm gửi cho ngài!

-Mở ra! – Tôi gắt, đồ nào của thằng điên ấy đều đáng kinh tởm hết.

Hữu Viết ra hiệu cho tên người hầu đứng cạnh mở hộp. Và bên trong là…

Là Hạo Thiên, kẻ mà tôi thậm chí còn không nhớ họ.

Nó đang nằm bất tỉnh với một bức thư cầm trên tay.

Tôi cầm bức thư lên và đọc nó.

“ Chào Chốt súng, à không, bây giờ mày có biệt danh mới rồi, biết là gì không?

Seme đó!

Hiện tại, tao đang vô cùng khó chịu khi mày dám mới vợ tao đến thăm nhà mà không hỏi tao.

Mày sẽ không tưởng tượng nổi cái giá phải trả đâu!

Trước tiên, Uke của mày sẽ là cái giá đầu tiên.

Trò vui còn ở trước mắt.

Và thêm nữa, nếu mày dám đụng vào vợ tao thì… em gái mày…?”

Khốn nạn!