Không khí của Khoa cấp cứu rất khẩn trương, bên tai giống như lúc nào cũng vang lên bản giao hưởng "vận mệnh" của Beethoven, vì có thể tham gia quá trình cấp cứu mà An Ninh vừa vui vừa lo. Lần trước lúc gặp bệnh nhân gãy chân cô biểu hiện rất tệ vì vậy mà trong lòng có bóng ma.

"Tình trạng như thế nào?" Bác sĩ Lâm mang theo An Ninh và Dương Quang đứng trước giường bệnh.

"Người bệnh thuốc trừ sâu tự sát." Một y tá đứng bên cạnh trả lời.

"An Ninh, cô đến đây kiểm tra giúp bệnh nhân."

"Tôi?" An Ninh căn bản còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Lâm Khai Dương kéo đến, "Tốc độ, không phải đang nói đùa, đừng sợ, tôi sẽ đứng một bên quan sát."

"Được." Cô không từ chối, vừa kiểm tra cho bệnh nhân vừa trò chuyện, "Cô tên gì vậy? Có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại uống thuốc trừ sâu để tự tử không?"

"Không cần cứu tôi, các người tránh ra hết đi!" Bệnh nhân suy yếu nằm trên giường đẩy cô, "Tôi không muốn sống, các người không nhìn thấy sao? Tôi không muốn sống!"

Lâm Khai Dương giữ bả vai An Ninh lại, "Đừng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bệnh nhân, nói cho tôi biết bây giờ cô muốn chữa trị như thế nào?"

"Rửa sạch khoang miệng bệnh nhân, chuẩn bị dụng cụ, để súc ruột."

Lâm Khai Dương gật đầu, nói với y tá bên cạnh: "Dựa theo những gì bác sĩ An nói mà chuẩn bị." Anh quay đầu nhìn về phía bên trái, "Dương Quang, cậu chuẩn bị để súc ruộ cho bệnh nhân."

"Sư phụ... Cái này tôi không nắm rõ...." Dương Quang lui thẳng về sau, "Trước đây tôi từng có sai sót, có thể gây thương tổn cho bệnh nhân."

Lâm Khai Dương hung hăng lườm cậu một cái, đúng lúc Trần Hoan chạy tới, anh nhìn về phía Trần Hoan nói: "Cô đến đây."

Trần Hoan đi tới, trấn an nói: "Cô gái, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cứu cô."

Y tá đưa dụng cụ cho Trần Hoan, cô đi tới trước mặt bệnh nhân, cả người cứng đờ, vẻ mặt cũng thay đổi rất mất tự nhiên, sau khi thử đưa dụng cụ vào dạ dày bệnh nhân lần thứ hai mà vẫn không được, sắc mặt Lâm Khai Dương đã trở nên xanh mét.

"Để tôi thử xem." An Ninh chủ động giải vây, nhận lấy dụng cụ trên tay Trần Hoan tiếp tục công việc. (Đây là lý do tại sao cứ thấy bác sĩ thực tập là sợ, nếu chị này mà chết thì do chị Trần Hoan cấp cứu mà chết :-D)

Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng tình huống bệnh nhân cũng ổn định, sau khi đi ra Lâm Khai Dương lần đầu tiên cười với An Ninh: "Vừa rồi cô làm tốt lắm, giống như đã bắt đầu thích ứng với công việc của khoa cấp cứu rồi đó."

An Ninh cười cười, "Tôi đang cố gắng."

Vừa mới khích lệ An Ninh xong, vẻ mặt Lâm Khai Dương thay đổi còn nhanh hơn lật sách, tóm lấy Trần Hoan và Dương Quang đi ra ngoài. An Ninh có chút đồng tình nhìn bóng lưng ba người rời đi, không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra...

Y tá Tiểu Thôi bu lại, đụng bả vai An Ninh rồi nói: "Bác sĩ An, cô không biết bệnh nhân vừa rồi sao? Cô ấy cũng là bác siix thực tập của bệnh viện chúng ta đấy! Tên là Khâu Mẫn."

"Cái gì?" An Ninh theo phản xạ nhìn vào trong, "Là sao? Tôi chưa từng gặp qua cô ấy."

"Đúng vậy! Cô ấy thực tập ở khoa nội, nghe nói tự sát vì tình. Người yêu của cô ấy đòi chia tay, cô ấy không chịu được, mấy ngày nay đi làm mắt đều sưng, ai cũng thấy."

Tiểu Thôi ra vẻ thần bí nói, đè âm thanh đến mực thấp nhất, "Nghe đồn người đàn ông kia là một bác sĩ khoa ngoại nào đó ở bệnh viện chúng ta!"

An Ninh không có hứng với những tin đồn, ở phương diện này cô luôn luôn trì độn, giống như phát hiện một tin rất đáng thảo luận, kết quả vưà nói ra, mới phát hiện tin tức đó đã có từ đầu tháng trước. Nhưng mà không biết tại sao, nghe được bốn chữ "Bác sĩ khoa ngoại" tim cô lại đạp lỡ hai nhịp.

Tiểu Thôi nhìn vẻ mặt củ An Ninh có chút chần chờ, tưởng rằng cô ấy không tin, cho nên càng thêm mắm thêm muối nói: "Là thật đấy bác sĩ An, tin đồn như vậy, có thể tin ba phần."

Tính tình Tiểu Thôi rất cố chấp, đối phương không tin cô, cô càng phải chứng minh, kéo An Ninh đến một góc, "Tôi sẽ nói rõ hơn cho cô hiểu, cô có biết tại sao bác sĩ nam kia muốn chia tay không?"

An Ninh mờ mịt lắc đầu.

"Bởi vì có mới nới cũ. Hơn nữa tình mới kia cũng là bác sĩ thực tập. Chuyện như vậy rất bình thường, có rất nhiều người đàn ông như vậy. Hiện tại muốn ở chung với tình mới thì phải nhanh chóng kết thúc tình cũ." Tiểu Thôi rất có tinh thần trọng nghĩa tinh thần trọng nghĩa, càng nói càng tức, "Thật ra thì tôi thấy bác sĩ Khâu cũng rất đẹp, sao lại vì người không đáng mà hủy hoại mình!"

Tiểu Thôi thật tình nhìn An Ninh, "Nói thật tôi cảm thấy bác sĩ An có thể trở thành bạn tốt với bác sĩ Khâu, vì tính tình của hai người gần giống nhau. Không thích cười, là bác sĩ bác sĩ thực tập lạnh lùng, nhưng lại rất có năng lực."

An Ninh chỉ nghe được "Tình mới" và "Bác sĩ thực tập" thì trong lỗ tai cô liền "Ong ong ong", hoàn toàn kích thích suy nghĩ của cô. Rõ ràng không nên để ý, tại sao lại vẫn muốn để ý? Nhất định là bởi vì chuyện có liên quan đến mình, đúng, nhất định là như vậy.

Nếu như chuyện thật sự giống như những gì Tiểu Thôi kể, thì Khâu Mẫn là bạn gái Bạch Tín Vũ, bởi vì không thể chấp nhận đối phương nói chia tay mà uống thuốc trừ sâu tự sát. Như vậy An Ninh là "Tình mới", không thể nghi ngờ cũng là đồng lõa trong chuyện này.

"Người đàn ông kia là ai?" An Ninh hỏi thẳng trọng điểm.

Tiểu Thôi vừa nhìn An Ninh vừa che miệng cười, "Bác sĩ An, cũng nghĩ rằng cô cũng có hứng thú với những chuyện linh tinh này, nhưng gì tôi nói đều là sự thật."

"Bác sĩ nam kia là ai?" An Ninh lại lặp lần nữa.

Tiểu Thôi sửng sốt, bác sĩ An quanh năm đều không chú ý đến những chuyện vụn vặt, vẻ mặt lúc này lại nghiêm túc y chang lúc khám bệnh. Cô bị hỏi khó rồi, "Bác sĩ nam kia... Thật ra thì chuyện này sớm bị truyền đi nhưng bác sĩ Khâu cố ý giấu diếm, chúng tôi không biết anh ta là ai..."

An Ninh nhìn đồng hồ treo tường, đã gần đến giờ nghỉ rồi, cô không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy lên lầu, Tiểu Thôi ở phía sau còn đang nhảy cưỡng lên gọi cô, "Bác sĩ An, cô đi đâu vậy? Không cùng ăn cơm sao?"

Cô tìm một vòng quanh khoa, nhưng không nhìn thấy anh, đè nén nghi vấn, quay đầu đi đến nhà ăn, dù rất tức giận và không vui nhưng cô vẫn muốn ăn tốt ngủ tốt, đây là châm ngôn của An Ninh.

Trong nhà ăn cũng không thấy Bạch Tín Vũ, có thể có hôm nay anh có ca mổ. An Ninh nhìn về phía Trần Hoan đang ngẩn người ngồi ở xa, xác định vị trí đi đến.

Trần Hoan ngẩng đầu nhìn An Ninh, miễn cưỡng nở nụ cười, "Cậu đến rồi à?"

An Ninh đặt mâm cơm xuống, hai tay chống cằm nhìn cô ấy. "Sao vậy không vui?"

"Ừ, có một chút." Trần Hoan thở dài, thức ăn trước mặt còn chưa đụng đến, định đặt đũa xuống, "An Ninh, mình cảm thấy những ngay sau nhất định sẽ rất khổ, cậu nói thử xem tại sao con người lại phải đối mặt với nhiều thứ như vậy?"

An Ninh nghe vậy bật cười, "Cậu không sao chứ? Đa sầu đa cảm như thế không giống cậu."

"Mình bị núi lửa hoạt động mắng đến hói đầu rồi."

An Ninh không cười, suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Thật ra thì mình cảm thấy cậu không giống mọi ngày, mình nhớ kỹ thuật đưa ống vào dạ dày của cậu rất tốt."

Trần Hoan cúi đầu, "Mình không khống chế tay của mình được, lúc cắm vào tay rất run. Mình muốn từ bỏ, muốn chạy khỏi đây."

"Cậu có tâm sự?"

Trần Hoan không nói.

An Ninh cười cười với cô, "Không muốn nói thì đừng nói. Nhưng mình cảm thấy được, bất kỳ ai đều có lòng kiên trì, có thể rất cực khổ rất mệt, hơn nữa phải rèn luyện thật lâu. Nhưng từ bỏ ý định trong đàu chỉ trong giây lát. Cậu kiên trì lâu như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ. Trần Hoan cậu cam lòng sao?"

"Không cam lòng." Trần Hoan vẫn buồn bực không vui, "cũng vì quá sợ mất đi, cho nên mới mới chủ động rút lui muốn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng."

An Ninh kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy hai người đang nói về hai chuyện.

Bỗng nhiên Trần Hoan cầm tay An Ninh, "An Ninh, mình không thể thua, mình không thể thua? Bọn mình mấy bốn năm, ròng rã bốn năm!"

An Ninh cúi đầu trầm tư, cô ấy đang nói đến chuyện học y bốn năm mới nhận được cơ hội thực tập sao?

"An Ninh, cậu có phải bạn tốt của mình không?"

An Ninh ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mong đợi ở đối diện, cảm thấy cái vấn đề này rất ngu, "Đương nhiên rồi."

"Sống chết có nhau?"

"Đúng."

"Vậy nếu như có một ngày mình làm chuyện sai trái, cậu có rời xa mình không?" Trần Hoan vẫn nắm chặt tay An Ninh.

An Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, "Đã nói sống chết có nhau rồi, dĩ nhiên sẽ không bỏ cậu."

Lúc này Trần Hoan mới cười, "Hứa rồi đó! Cậu phải luôn bên mình!"

"Được, nhưng cậu ngàn vạn lần không nên cố ý thương tổn bệnh nhân, nếu là như vậy, mình sợ mình sẽ xông lên bóp chết cậu..." An Ninh buông tay ra.

Trần Hoan nghe vậy cười to, "Được rồi được rồi, đây gọi là quá yêu nghề sao?"

"Đúng." An Ninh cũng cười.

"Đúng..." Trần Hoan giống như nghĩ đến điều gì đó nói: "Cậu có biết bệnh nhân nữ kia cũng là học sinh thực tập không?"

"Biết."

"Cái gì?" Phản ứng của Trần Hoan rất mạnh, "Cậu cũng biết những chuyện này?"

An Ninh hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, "Thật ra thì cũng không có gì, nhanh ăn cơm đi, chiều còn phải làm việc đó."

Vẻ mặt Trần Hoan rất phức tạp, "Được rồi, thật ra thì mình muốn nói, mình ghét nhất kiểu người giống như Khâu Mẫn, có tình cảm thì ở chung một chỗ, không có tình cảm thì chia tay, đây không phải chuyện bình thường sao? Sao cô ấy lại lấy cái chết để uy hiếp người khác."

"Cậu rất thân với bác sĩ Khâu sao?" Lúc này mới An Ninh lúc này mới quay đầu lại, yên lặng nhìn cô ấy, "Cậu biết người đàn ông kia là ai?"