Thủ lĩnh thu máy bơm nước xong thì nói: "Lão nhị, trực tiếp hạ châm, chọc thủng quán đỉnh!"

"Châm" là một công cụ đột phá có đầu nhọn đặc biệt trong nghề trộm mộ.

Mũi nhọn được làm bằng kim cương, chuyên dùng để xuyên thủng quán đỉnh, uy lực rất lớn.

Tiếng đục đá từ dưới đạo động vang lên cọc cọc.

Giọng nói của Tôn lão nhị vang lên sau đó: "Thủ lĩnh! Thông rồi!"

Thủ lĩnh trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhìn đồng hồ nói: "Bơm nước làm trễ mất không ít thời gian, Vân Phong, cậu cũng đi xuống đi, thêm một người thêm hai tay, tranh thủ thời gian, lấy được bao nhiêu thì lấy.”

Lúc đó tôi sửng sốt, hỏi ông ta: "Thủ lĩnh, không có máy thông gió? Ngộ nhỡ bên dưới không có không khí thì làm sao"

Thủ lĩnh cười nói: "Haha, cậu đó Vân Phong, cậu thử nghĩ xem, nếu như mộ được phong kín tốt, còn có thể bị ứ nước nhiều vậy sao?"

"Yên tâm đi, không khí lưu thông bên dưới không vấn đề gì"

Sau đó tôi mang theo đèn đội đầu và đi xuống đạo động lần đầu tiên trong đời.

Quán đỉnh bị Tôn lão nhị chọc thủng một lỗ lớn, tôi duỗi chân hai bên đạo động, xuống từng chút một.

Quán đỉnh còn cách mộ đạo phía dưới hai ba mét, nhìn thấy cao như vậy, khi đó tôi có chút sợ hãi, không dám nhảy xuống.

Trong mộ đạo vẫn còn một ít nước đọng, ngập đến cẳng chân của một người, hai anh em nhà họ Tôn đều đang đứng trong nước.

"Nhảy đi Vân Phong, không cao lắm đâu! Một lát bọn anh đỡ cậu lên!" Tôn lão nhị mang đèn đội đầu, ngẩng đầu hét lên với tôi.

Ngay lập tức, tôi thầm cầu ông trời phù hộ trong lòng rồi nhảy xuống, kết quả chưa rơi ổn đã ngã như chó táp đất, uống phải một ngụm nước tù đọng trong mộ đạo.

"Vân Phong, sau này cậu phải luyện thêm, cậu nhìn cậu đi, tay chân mỏng manh như vậy, không sao chứ?" Tôn lão nhị cười đỡ tôi đứng dậy.

Đường vào mộ này có hình chữ thập, vị trí hiện tại của chúng tôi là ở giữa, phía trước có lối rẽ trái phải, nối liền hai căn nhĩ thất* hai bên, đi thẳng về phía trước là ngôi mộ chính.

Tôn lão nhị buông tay cười nói: "Chúng ta cũng khá may mắn, đường vào mộ không bị sụp, nhìn kiểu dáng này còn là chư hầu thời kỳ giữa và đầu thời Tây Chu.

Cấp bậc này, ngôi mộ chính phía trước chắc chắn có phong môn thạch, nếu sụp thì không cần lãng phí sức lực, cho dù phong môn thạch vẫn còn cũng không sao, đối phó với những thứ này lão tam là nhất.

"Đúng không, lão tam?"

"Nhị ca, anh quá khen rồi" Tôn lão tam nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt nói: "Phong môn dưới ba tấn, chỉ cần bên trong không có đá tự nhiên, em vẫn có thể phá mở.”

Đầu tiên mò đến ngôi mộ chính, sau đó đi đến các phòng nhĩ thất đông tây.

Đây là kế hoạch của chúng tôi vào thời điểm đó.

Chúng tôi đi về phía trước lội qua nước ba lần.

Ngay lúc này, một vật màu đỏ nổi lên trên mặt nước phía trước.

"Đây...!đây là cái gì?" Tôn lão tam vớt thứ này lên khỏi mặt nước.

Mở ra thì thấy, thứ trôi ra từ ngôi mộ chính phía trước hóa ra là một chiếc khăn màu hồng được người hiện đại sử dụng.

Hơn nữa, trên chiếc khăn còn có in logo thương hiệu.

Nhìn thấy chiếc khăn này, sắc mặt anh em nhà họ Tôn trông rất khó coi.

Tôn lão tam ngẩng đầu lên, đèn đội đầu chiếu sáng quán đỉnh.

Nhìn thấy rất rõ, ở góc Tây Bắc của quán đỉnh có một lỗ nhỏ thông thẳng xuống, đá quán đỉnh xung quanh lỗ nhỏ đều nứt ra, chi chít.

"Đệch!" Tôn lão nhị ném chiếc khăn trong tay đi.

Hắn nhìn vào cái lỗ nhỏ trên quán đỉnh nói: "Mẹ nó dùng máy khoan khoan xuống rồi đặt thuốc nổ đây mà, đám chó má này không có châm kim cương, chúng muốn cho nổ tung quán đỉnh! Chiếc khăn này là để bịt cái lỗ nhỏ làm giảm tiếng nổ!"

"Mộ Tây Chu này đã bị người động tới rồi!"

"Chắc chắn là do đám người phía Nam kia làm, chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức như vậy!"

“Đây là nhặt phải giày rách của người ta rồi!”

—————————————

Chuyên mục giải thích:

*Nhĩ thất: là một dạng phòng nhỏ ở hai bên phòng chính, cấu trúc tổ hợp ba phòng đó giống như hai tai trên mặt người, cho nên mới có tên như thế.

Nơi này thường dùng làm nhà kho.

Còn trong mộ táng thì thường dùng để những vật là chủ mộ lúc sinh tiền yêu thích nhất.

***Được dịch và biên bởi iinatrans