Ha ha ha! Tôi, Vân Tưởng Dung, cuối cùng cũng đã tốt nghiệp!

Kế tiếp “Sự kiện Lê Viên” cùng hậu “Sự kiện Fan cuồng”, Vân phủ từ trên xuống dưới lại điên đảo rơi vào “Khủng hoảng dịch dung”.

Tôi hoa lệ xuyên qua mọi ngõ ngách trong Vân phủ, khi thì dịch dung thành nha hoàn, khi thì dịch dung thành đầu bếp, khi thì dịch dung thành gã trông cửa, gã sai vặt… Đương nhiên, tôi vô cùng hứng thú và nhiệt tình dịch dung thành bộ dạng của đồng chí Vân đại thiếu gia Vân Tiểu Bạch trêu chọc nha hoàn trong phủ.

Trước kia, rất nhiều nha hoàn lớn bé trong phủ thầm thương trộm nhớ nhan sắc khuynh thành của Tiểu Bạch, tìm đủ mọi lý do đến sớm về muộn, tre già đã có măng mọc, xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch.

Nhưng hiện giờ, nha đầu trong phủ chỉ cần vừa nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Bạch liền lập tức đỏ mặt chạy mất. Trong vòng bán kính mười thước xung quanh Tiểu Bạch tuyệt không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nha hoàn nào xuất hiện. Ban đầu, Tiểu Bạch không hiểu tại sao nhưng vẫn rất chi là vui vẻ, không bị bọn nha đầu vây khốn cảm giác thoải mái vui sướng không ít. Mãi cho đến một ngày, không biết vì nguyên nhân gì hắn lại bị cô cô giáo huấn là làm người phải có chút liêm sỉ, vì vậy mới tìm cách làm rõ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật ngày đó, tôi chỉ khẽ bẹo mông nha hoàn Thúy Hoa của cô cô, nào hay Thúy Hoa liền khóc sướt mướt chạy đi bẩm báo với cô cô, muốn cô cô làm chủ cho nàng ta, cô cô giận dữ vỗ án, lập tức gọi Tiểu Bạch đến giáo huấn…

Giờ đây, bất kể già trẻ lớn bé trong Vân quý phủ, khi gặp mặt, trước hết là hồ nghi đánh giá đối phương một chút, rồi khi mở miệng câu đầu tiên sẽ là: “Lục tiểu thư???” để xác nhận thân phận thực của đối phương.

Mà tôi, qua một lần hiện thân thuyết pháp, rốt cục khiến cho tất cả mọi người đều thấu hiểu được cái thâm sâu ảo diệu của một vấn đề triết học, đó là mối quan hệ biện chứng giữa hiện tượng và bản chất… Hai phạm trù này có sự tác động tương hỗ lẫn nhau. Hiện tượng là cá biệt, hay thay đổi và rất phong phú. Bản chất thì phổ biến, ổn định. Hai phạm trù này luôn song song tồn tại không thể tách rời. Bản chất quyết định hiện tượng, thông qua hiện tượng để biểu hiện ra bên ngoài và ngược lại, hiện tượng bao giờ cũng là sự biểu hiện cho một bản chất nào đó. Hai phạm trù này liên hệ chặt chẽ với nhau, trong một điều kiện nhất định có thể chuyển hóa cho nhau. Tôi tự phục mình là giỏi! Như thế nào mà bản thân mình lại có sâu sắc đến vậy, không khác gì Socrates, Aristotle, Talet, Platon, John Locke, Friedrich Nietzsche, Russell, Pythagoras, Immanuel Kant, James(1). Đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ! (Tác giả: ta thấy ngươi có vẻ giống người điên quá mức rồi! Đề nghị mọi người không nên nhìn trực diện vào nữ trư!)

Trên dưới trong Vân gia: Lục tiểu thư xuất hiện ở bốn phía, chúng ta phát điên là điều tất nhiên. Chỉ mong sao thật nhanh đến Trung thu, Thái tử sẽ đem Lục tiểu thư tiến cung, cứu khổ độ nạn cho mấy trăm người trong Vân phủ.

Mọi người đều bị tôi quấy nhiễu khắp nơi, bi thương mà rơi lệ. Chân lý luôn thuộc về số ít. Đương nhiên, những phàm nhân không thể hiểu được tầm vóc vĩ đại của người đi tiên phong trong cách mạng. Phàm nhân Tiểu Bạch sau khi hiểu được chân tướng, đã quyết định cùng tôi phân rõ giới hạn. Hắn đã năm ngày rồi không đến gặp tôi, tôi đến tìm cũng bị gã sai vặt của hắn đứng ở cửa viện nói rằng hắn đang bận ôn văn luyện võ nên không rảnh để tiếp khách.

Được rồi, tôi thừa nhận một ngày không có Tiểu Bạch thật vô cùng tĩnh mịch, tựa như có mèo mà không có chuột, tựa như có kẻ cướp mà không có ngân hàng, tựa như có nhà tù mà không có phạm nhân. Cuộc sống thế là đã mất đi lạc thú. (Tác giả: so sánh kiểu gì mà tạp nham vậy). Núi không tự tìm đến tôi thì tôi sẽ đi gặp núi vậy.

Vì thế, vào ngày thứ sáu, Tiểu Bạch bỗng rùng mình một cái, bởi tôi rất không có cốt khí mà dịch dung thành nha hoàn Tiểu Nguyệt của hắn trà trộn vào thư phòng. Bước vào thư phòng, thấy đại thiếu gia đang đọc Thi Tập Tiền Triều. Tôi cúi đầu đi đến gần cửa rồi mà hắn cũng không ngẩng lên, chỉ nhắm chặt mắt. Hai mươi phút trôi qua vẫn giữ nguyên tư thế ấy, một trang sách cũng không hề lật, chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài viện có chút phiền chán.

Tôi đi đến bên người hắn, hắn đang định đứng lên, thấy tôi lại gần, ban đầu chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lại ngồi xuống. Sau hai giây, đột nhiên có chút vui sướng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tôi, hại tôi tưởng mình đã bị nhận ra, thiếu chút nữa thì làm lộ thân phận. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại dáng vẻ bình thản, chỉ vào ấm trà nói: “Ta khát, làm phiền Tiểu Nguyệt rót cho ta chén trà.”

TMD dám ngang nhiên sai khiến tôi! Một mặt vừa thầm mắng, một mặt oán hận cầm ấm trà rót một ly. Ta cho ngươi nghẹn chết! Vừa nguyền rủa, tôi vừa nâng chung trà lên chuẩn bị đưa cho hắn. Nào ngờ chén trà bị nước làm nóng, tôi bị bỏng một cái liền giật mình, khẽ buông tay, chén trà liền rơi xuống. Tiểu Bạch bước vội tới, nắm lấy tay tôi dịu dàng thổi, trong mắt tràn ngập sự đau lòng cùng tự trách.

“Có đau không? Có phải bị bỏng rồi phải không? Có bị mảnh vỡ làm bị thương không? Sao lại luôn bất cẩn như vậy? Bảo ta làm sao có thể yên tâm về muội đây.” Nói xong, một tay cầm lấy tay tôi, tay kia thì ôm lấy tôi.

Tôi nhất thời tức giận, lùi về phía sau. Hay cho Tiểu Bạch nhà ngươi, ngang nhiên dám quan tâm đến một tiểu nha hoàn như vậy, chẳng những dám cầm tay, còn muốn ôm ấp nữa. Ngày thường còn không biết, khó trách không để ý tới tôi, hóa ra là gặp sắc quên muội muội, còn hại tôi lo lắng vô ích nhiều ngày như vậy. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy đầy một bụng ủy khuất, sống mũi cay cay, nước mắt liền chảy xuống.

“Sao lại khóc, Dung nhi, có phải rất đau không? Dung nhi đừng khóc, để ta sai người đi lấy thuốc trị bỏng chỗ Phương sư gia! Dung nhi cố chịu một chút, đều là ca ca không tốt!” Tiểu Bạch có chút nóng nảy, vừa cầm lấy tay tôi, vừa gọi người đi lấy thuốc.

Đợi chút, hắn vừa gọi tôi là gì? Dung nhi? Hắn nhận ra tôi từ khi nào? Tôi ngừng nức nở, nghi hoặc nhìn thắn: “Tiểu Bạch biết ta là Dung nhi sao?”

Thấy tôi ngừng khóc, Tiểu Bạch như trút được gánh nặng liền ôm tôi vào lòng: “Khi muội mới bước vào, ta vẫn nghĩ muội là Tiểu Nguyệt. Nhưng khi muội đến gần thì ta liền nhận ra ngay.”

Tôi mê hoặc chớp mắt, rốt cuộc là tôi sơ hở ở đâu? Bọn hạ nhân chưa từng nhận ra tôi, sao Tiểu Bạch lại nhận ra?

“Dung nhi xưa nay thích uống trà ướp hương sen, dần dần thân thể cũng mang theo hương của sen. Bản thân Dung nhi không nhận ra nhưng há lại có thể giấu giếm ca ca sao.” Tiểu Bạch cầm lấy thuốc chữa bỏng từ gã sai vặt, nhẹ nhàng bôi lên tay tôi.

Nhận biết được mùi hương của thiếu nữ, mùi vị hương sen mơ hồ, đạm bạc như vậy mà Tiểu Bạch cũng có thể nhận ra, đúng là còn thính hơn cả chó béc – giê. Chỉ là người này nếu đã nhận ra tôi rồi mà vẫn còn sai tôi pha trà rót nước, thật không tốt chút nào. Tôi trừng mắt như hung thần ác sát liếc nhìn Tiểu Bạch một cái, đưa tay quệt một ít thuốc mỡ màu trắng bôi lên mặt Tiểu Bạch. Vốn tưởng rằng Tiểu Bạch sẽ tránh đi, nào ngờ hắn lại không tránh, vì vậy mà tay tôi vẽ thành công vệt màu trắng lên mặt hắn.

Tôi không khỏi kỳ quái giương mắt nhìn Tiểu Bạch, chỉ thấy hắn đang si ngốc nhìn tôi. Đôi mắt ngày thường lấp lánh sáng như sao, giờ phút này lại như một đầm nước sâu hun hút chan chứa ẩn tình. Tôi giật mình cúi đầu, theo trực giác muốn tránh đi. Hắn lại vươn tay ra, ngón tay thon dài mềm mại, vừa nhẹ nhàng lại vừa kiên định nâng cằm của tôi lên, khiến cho tôi đối mặt với hắn. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt hắn bị tôi biến thành một vạch trắng, một vạch hồng, trông rất khôi hài, không khỏi cảm thấy rất vui vẻ mà cười ha ha. Tiểu Bạch bị tôi cười, không biết là nên quẫn bách hay buồn bực, thở dài ôm tôi vào ngực: “Muội nha… Muội nha… Đã nhiều ngày không gặp, vốn tưởng là phạt cho muội hết bướng bỉnh, nào ngờ cuối cùng người chịu phạt lại chính là ta…”

“Sau này ca ca đừng bỏ mặc Dung nhi. Dung nhi hứa sẽ không trêu chọc bọn tiểu nha hoàn nữa.” Không biết vì sao tôi có chút sợ hãi câu nói tiếp theo của Tiểu Bạch, vội vàng cắt ngang lời hắn.

Tiểu Bạch nhìn tôi như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết phải làm sao mới có thể nói nên lời, giống như trải qua một hồi mâu thuẫn nội tâm, cuối cùng tất cả cũng theo tiếng thở dài hóa thành làn khói mà nhẹ nhàng bay đi mất.

Trăng tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn. Tết Trung thu bất tri bất giác chậm rãi tới gần. Trong phủ từ trên xuống dưới đều khẩn cấp thu xếp chuyện hôn sự của tôi. Thái giám, cung nữ trong cung gần đây cũng thường xuyên ra vào Vân phủ, bận rộn chuẩn bị. Phụ thân ngoại trừ những việc liên quan đến chính sự, còn phải lo đón tiếp những lễ vật của bọn quan viên. Đại phu nhân Lãng Nguyệt cùng cô cô ngày ngày đến dạy tôi chút lễ nghi đại hôn. Nhưng thường thì quá nửa thời gian tôi ở trong trạng thái hư vô, trống rỗng, nghe tai này lại ra tai kia.

Tiểu Bạch từ sau sự kiện dịch dung, mỗi ngày đều ở cùng tôi. Hơn nữa thời gian càng ngày càng dài, bất quá thường vô thức nhíu mày u buồn nhìn tôi. Dù tôi trêu đùa thế nào cũng không thể khiến hắn thoải mái lên được, miệng tuy cười mà ánh mắt lại không nén được nét bi thương, nét cười không bào giờ còn thấy xuất hiện trong đáy mắt nữa.

Kỳ thật tôi cũng có chút thương cảm. Dù sao cũng đã cùng với Tiểu Bạch là huynh muội sớm tối bên nhau suốt mười năm, giờ phải rời đi, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm. Tôi vốn là kẻ vô tâm vô phế, có vào cung hay gả cho ai đi nữa, đối với tôi chỉ là chút chuyện nhỏ, chẳng sao cả. Chỉ là từ lúc tôi xuyên không ở tại Vân gia trong suốt mười năm tới giờ, luôn được cả nhà che chở, tôi đối với mỗi người trong Vân gia cũng dần dần nảy sinh tình thân quyến luyến. Nếu tôi kháng chỉ đào hôn, chỉ sợ sẽ đem đến cho Vân gia cái họa diệt môn. Tôi không thể vì sự ương ngạnh của bản thân mà liên lụy đến tính mạng của mấy trăm người tại Vân gia. (Tác giả: không phát hiện ra là ngươi lại là người có lương tâm. Nữ trư: ngẫu nhiên thôi!) Tuy nói thâm cung nội viện mưa gió khó dò, nhưng lấy thế lực của Vân gia cùng việc được Hoàng thượng ban hôn, thì bọn họ có thể làm gì được tôi. Dù sao thời gian còn dài, hết thảy đều có thể tính toán kỹ hơn…

Trước khi đi, tôi muốn lưu lại chút kỉ niệm cho người nhà, vì thế ngày đêm thêu mấy chữ cái SNOOPY lên cái đệm lưng cho phụ thân đặt ở thư phòng. Tôi nói với phụ thân rằng biểu tượng SNOOPY này là để tránh tà, khi đặt trên ghế dựa vào có thể tránh đau lưng nhức mỏi, lại có thể phù hộ cho phụ thân. Khuôn mặt của phụ thân vốn lạnh lùng, sau khi nhận được lễ vật của tôi, trong mắt lại có chút hơi nước…

Những người khác trong phủ đều nhận được những lễ vật khác nhau của tôi. Chỉ có Tiểu Bạch là tôi nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên tặng thứ gì. Sau quyết định tìm người thợ khéo tay làm một hộp nhạc tặng cho Tiểu Bạch. Nói thì dễ nhưng làm lại không dễ như vậy. Nhất thời không biết phải tìm ở đâu ra một người thợ có tay nghề. Sau đành phải đi tìm Phương sư gia hỏi thăm.

Phương Vạn nhìn bản vẽ phác thảo xấu xí của tôi, nghe tôi nói một chút về nguyên lý hoạt động cơ bản, có chút ngạc nhiên nhìn tôi: “Lục tiểu thư thật bất phàm, có thể nghĩ ra một đồ vật linh hoạt như vậy. Phương mỗ vô cùng bái phục!” Đương nhiên, da mặt dày như tôi mặt không đỏ, tim không loạn, vui vẻ nhận lấy lời ca ngợi của Phương sư gia, khách khí nói một câu: “Quá khen! Quá khen!”

Phương Vạn đem nhạc phổ cùng bản vẽ phác thảo của tôi kích động bước đi. Ngày thứ hai liền đem hộp nhạc đến, tôi vặn dây cót nghe thử, những âm điệu của bản “Thư gửi Elise”(5) chậm rãi vang lên. Lúc ấy tôi vốn nghĩ đau cả đầu mà không quyết định được nên dùng bản nhạc nào. Ban đầu định dùng một khúc nhạc trong vở nhạc kịch Hồ Thiên Nga có tên là “Cái chết con thiên nga” và “Thư gửi Elise” trong cùng một hộp nhạc. Nhưng ngẫm lại thấy cái tên “Cái chết con thiên nga” không may mắn, dù tôi rất thích bản nhạc này, cuối cùng quyết định chỉ dùng bản “Thư gửi Elise”.

Tôi lại sai người điêu khắc một con thiên nga gắn lên hộp nhạc, rốt cuộc sau ba ngày mới hoàn thành. Ngày đó, khi tôi đưa hộp nhạc cho Tiểu Bạch, hắn nửa ngày không nói nên lời, chỉ cầm hộp nhạc, ánh mắt nhìn tôi vừa phức tạp, vừa thâm sâu như hồ nước không thấy đáy, nhìn chằm chằm đến khi tôi phải đỏ mặt cúi đầu hắn mới thôi.

Xét thấy có thể tiếp tục sử dụng tài năng của Phương sư gia, tôi thử đem nguyên lý phát âm cùng bản vẽ phác thảo của đàn violon giải thích cho ông ta một lần, quấn quýt lấy ông ta đòi phải làm cho mình. Cuối cùng, sau nửa tháng thí nghiệm, quả nhiên ông ấy đã làm được. Cầm đàn violon trong tay, tôi không tránh khỏi cảm xúc bùi ngùi, ngổn ngang trăm mối, hồi tưởng lại người thân thời hiện đại của mình. Trước đây, bất kể mưa nắng, cha tôi vẫn đều đặn đạp xe 6km đưa tôi đến một học viện sư phạm học đàn của một giáo sư âm nhạc. Ban đầu, trong lòng tôi tràn ngập nỗi oán hận đối với cha vì bắt tôi học nhạc mà giết chết thời gian vui chơi của tôi. Lại chưa từng cảm nhận được trong cây đàn violon nhỏ bé này chứa đựng biết bao kỳ vọng cùng tình thương sâu nặng của cha. Mỗi lần tôi kéo một khúc nhạc mới, mẹ sẽ lẳng lặng ở bên cạnh nghe, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo lẫn tự hào. Em trai tôi cũng đứng ở bên cạnh, nhưng lại không biết thưởng thức nghệ thuật, mà chỉ kêu gào đòi bồi thường phí tổn thất tinh thần. Về sau tôi vì nghẹn nhẫn mà chết, có lẽ bọn họ sẽ rất thương tâm, không biết Lâm Trình phải giải thích thế nào với người nhà của tôi. Aizzz… Tôi thế mà cũng học thói thở dài của Tiểu Bạch…