Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 1: Xuyên qua thật là phiền muộn

Tôi thề: nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không ăn thùng uống vại nữa, nhất quyết sẽ phấn đấu trở thành một thục nữ

—————————————————————

Vì sao mùa hè nhất định phải nóng như vậy! Đã 8 giờ tối rồi mà nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào, tôi mặc một chiếc váy hai dây, tưởng tượng đến một miếng thịt bò béo ngậy bày trên đĩa, xung quanh là nước sốt xâm xấp. Đối với hiện tượng khí tượng “Hiệu ứng nhà kính” tôi luôn luôn cười nhạt, “Hiệu ứng lò nướng” mới là vương đạo! Tôi vừa ao ước miếng thịt bò xuất hiện —— vừa liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh một chút (tình cờ lại là người bạn trai đã quen được 3 tháng lẻ 1 ngày), không để ý tới khuôn mặt tươi cười phấn khởi của anh ta, trong lòng tôi âm thầm nguyền rủa, chửi mắng lần lượt 108 vị tổ tông của ai đó mà người ta không biết!

Nhân viên phục vụ ân cần trưng ra 108 vẻ mặt cười dẫn chúng tôi đến vị trí bàn ăn.

Năm ngọn nến sáng loáng nhức cả mắt, cách một tầng không khí mà vẫn làm da tôi bị tổn thương. Là một bữa ăn dưới ánh nến!

Từ nhỏ đến lớn tôi đã từng tưởng tượng ra vô số lần được thưởng thức những bữa cơm dưới ánh nến. Nhưng cho tới bây giờ, ngồi trong nhà hàng lộ thiên này, dưới ánh nến chỉ cách khoảng một mét, “hưởng thụ” một bữa cơm dưới ánh nên lên đến trên 42 độ, thử nghĩ xem …

”An An, thích không? Đây là anh đặc biệt chuẩn bị cho em đấy!” Lâm Trình trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía tôi tranh công.

Đây chính là một sự bất ngờ khiến cho thiên địa, quỷ thần kinh sợ, sét đánh vô địch vũ trụ sao. Có mà là một surprise tàn nhẫn và độc ác thì có! Lôi người ta đi một quãng đường xa như vậy tới nhà hàng này (Lâm Trình gọi nó bằng một cái tên mỹ miều là đi tản bộ. P/S: Tôi khoác trên người một bộ váy gợi cảm, căm hận đi bộ trên đôi giày xăng đan cao gót, tàn phá đôi chân gần 2 dặm đường mới đến được đây) cuối cùng là để nhận lấy một bữa cơm dưới ánh nến chết tiệt…

Tôi chết trân, đứng nhìn chằm chằm vào 5 ngọn nến đang vui vẻ nhảy nhót trên bàn ăn, bất chợt có cảm giác như mình bị hóc xương vậy.

“Trấn tĩnh, trấn tĩnh! Nhất định phải trấn tĩnh! Thục nữ! Thục nữ! Nhất định phải bảo vệ hình ảnh thục nữ!” Tôi ở trong lòng mặc niệm câu thần chú đó 10 lần, sau đó mới ghìm cương được con ngựa bất kham trong người đang xúi giục tôi chửi ầm lên và nuốt tất cả những ngôn từ chực xổ ra miệng vào trong bụng. Trong hoàn cảnh này, tôi có quyền tỏ ra trầm mặc.

“Anh biết tạo cho em một sự bất ngờ nhất định sẽ khiến em cảm động.” Lâm Trình với nỗi tự hào không gì sánh được kéo tôi ngồi xuống, thành kính lẫn tự hào nhìn tôi, tôi vẫn im lặng, tình cảm của anh ta giành cho tôi khiến anh ta lý giải sự trầm mặc đó thành sự cảm động…

Tôi vẫn cho rằng Lâm Trình chính là tên ác ma mà ông trời phái tới để hủy diệt tôi, hơn nữa lại là một tên ác ma am hiểu sâu sắc nhất cách thức giết người không dao —— anh ta có năng khiếu biến tôi thành một quả bom khinh khí có xu hướng phát nổ bất cứ lúc nào, rồi lại bày ra một khuôn mặt tươi cười vô tội, khiến tôi lại phải đem hết lửa giận mà nuốt vào trong bụng, cuối cùng tự hầm tôi đến nát nhừ. Con người của tôi có một khuyết điểm lớn nhất chính là không thể ra tay được trên một khuôn mặt tươi cười của người khác. Nghẹn suốt 3 tháng lẻ 1 ngày, cuối cùng đã đến thời điểm mà tôi dốc hết toàn bộ vốn liếng kiên trì của đời mình ra tiêu xài đến không còn một giọt, rốt cuộc, nghẹn tới nội thương.

Anh ta cười tủm tỉm nhìn tôi như sợ bị ngọn nến làm lu mờ mất tiểu vũ trụ đang bốc cháy, dùng tốc độ ánh sáng 300.000km/s quét xong một vòng chết chóc, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi nói: “An An, đừng nóng vội, bình tĩnh lại một chút đi.” Nói xong, khẽ hất hàm ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng ở cách đó không xa, tựa như ma xui quỷ khiến, bưng lên cho tôi – một ly kem đào mát lạnh.

Xem ra Lâm Trình cũng thức thời, biết châm lửa sau đó lại còn biết dập lửa, tôi tán thưởng nhìn anh ta một cái, rồi bắt đầu yểu điệu khoắng sâu cái thìa xuống đáy cốc, rồi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, vừa húp vừa tống một thìa lớn kem đào mát lạnh, cứ thế nuốt xuống bụng (tôi từ trước đến nay mỗi khi ăn kemđều thực hành bằng một biện pháp tốt nhất là dùng hết khả năng và tốc độ bắt toàn bộ bọn nó cất giữ vào trong bụng).

Tôi trình diễn động tác sét đánh không kịp bưng tai ấy, trong nháy mắt, tôi thấy trong con ngươi nhỏ tí xíu đang nhìn tôi chờ đợi, chợt xuất hiện vô số con số phóng đại (người bình thường gọi đó là nhãn thần), sau đó trước mắt tối sầm…