Sáng sớm ăn bữa sáng ở sân bay, Lê Tử Tịnh phát hiện bầu không khí giữa Du Vụ, Khuất Hàn và Trạm Tuyền có chút kì lạ.

Trạm Tuyền ăn cháo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Du Vụ, bộ dạng tò mò chết đi được nhưng lại ngập ngừng không dám hỏi. Mặc dù Khuất Hàn luôn không có biểu cảm gì, Lê Tử Tịnh cũng quen rồi, nhưng hôm nay anh phát hiện trong ánh mắt hờ hững của Khuất Hàn mang theo chút u ám.

Du Vụ lại càng kì quái hơn, từ sáng thức dậy cậu vẫn luôn nhíu mày, vẻ mặt ngẩn ngơ. Lê Tử Tịnh vài lần nói chuyện với cậu, cậu đều lơ đãng, ”A? Anh vừa nói gì?”, bữa sáng cũng không ăn, có vẻ trong lòng ngổn ngang tâm sự.

”Tiểu Vụ, có phải cậu khó chịu ở đâu không?” Lê Tử Tịnh lo lắng hỏi.

Du Vụ cười nói, ”Không có.”

”Vậy có phải có chuyện buồn phiền không?”

”Cũng không có.”

Lê Tử Tịnh tin lời Du Vụ nói mới là lạ, thừa dịp cậu đi vệ sinh, anh hỏi Trạm Tuyền, ”Rốt cuộc Tiểu Vụ làm sao vậy?”

Trạm Tuyền cười gượng trả lời, ”Em không biết.”

Ánh mắt cậu lấp lóe, Lê Tử Tịnh dù thần kinh thô cũng đoán được cậu đang nói dối, quay đầu lại hỏi Khuất Hàn.

Khuất Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh.

Lê Tử Tịnh khẽ rùng mình, ”Được rồi, anh không hỏi nữa.”

Vẻ mặt ai oán, Lê Tử Tịnh nói với Tô Trạch Vũ, ”Ba người họ chắc chắn là có việc giấu chúng ta!”

Tô Trạch Vũ nghịch điện thoại không để ý đến anh, trong lòng hơi lo lắng, cậu ta cũng rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra với Du Vụ.

Chờ Du Vụ quay lại, đến lượt Khuất Hàn vào phòng vệ sinh.

Thấy Du Vụ vẫn có vẻ không muốn phản ứng, Lê Tử Tịnh biết nếu cậu đã không muốn nói thì có hỏi nhiều cũng vô ích, anh bảo Mạch Tử nói bóng gió là được.

Tâm trạng buông lỏng, Lê Tử Tịnh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ”Tiểu Tuyền, hôm qua em và A Hàn ra ngoài làm gì vậy?”

Trạm Tuyền lưỡng lự vài giây, nghĩ thầm chuyện này không phải là bí mật không thể nói, thành thật trả lời, ”Anh ấy bảo em đi tảo mộ cùng anh ấy.”

”A, tảo mộ? Mộ ai vậy?”

”Là một đôi cô chú, nhưng hình như không phải là ba mẹ của anh Hàn…”

Trạm Tuyền nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua. Cảm giác tim đập nhanh một cách khó hiểu lần nữa trỗi dậy, trong lòng buồn bã, khó chịu.

Phần mộ mà Khuất Hàn đến thăm được hợp táng chung, trên bia mộ có khắc tên hai người: Trạm Hùng, Trần Vũ Phân. Bởi lẽ đã nhiều năm trôi qua, trải qua mưa gió, tấm ảnh trên bia mộ đã mờ đi, không nhìn rõ khuôn mặt của hai người họ.

Trạm Tuyền nhìn ảnh chụp của họ lại có cảm giác kì lạ, giống như hai người trên tấm hình là người cậu quen biết.

Khuất Hàn dọn dẹp cỏ dại bên cạnh ngôi mộ, Trạm Tuyền không nhịn được mà nói, ”Chú ấy họ Trạm, trong tên của em cũng có một chữ Trạm, thật trùng hợp…”

Tay Khuất Hàn khựng lại một chút, anh nhẹ nhàng nói, ”Đúng thật là trùng hợp, coi như có duyên rồi, em theo anh cúng bái họ một chút.”

”Dạ…”

Trạm Tuyền ngoan ngoãn cúi đầu trước mộ họ.

Khuất Hàn lẳng lặng đứng thẳng nhìn ngôi mộ một lúc, sau đó nói với cậu, ”Em ở đây chờ anh, anh còn muốn sang thăm anh trai.”

Trạm Tuyền tự nhiên nói, ”Em đi cùng với anh.”

Khuất Hàn nhìn cậu, khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp Trạm Tuyền không hiểu được, hồi lâu anh mới nói, ”Không cần, em ở đây chờ anh, tiện thể giúp anh thu dọn cỏ dại quanh mộ, được không?”

”Dạ được.” Trạm Tuyền không hiểu tại sao Khuất Hàn không cho cậu đi cùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nửa giờ sau, hai người rời khỏi khu mộ phần, Khuất Hàn không hề nói với Trạm Tuyền câu nào. Trạm Tuyền biết tâm trạng của anh không tốt nên cũng không dám nói chuyện. Trở lại khách sạn họ bắt gặp cảnh Cố Quân Nặc thổ lộ với Du Vụ, Trạm Tuyền kinh ngạc và xấu hổ, Khuất Hàn thì vẫn bình thản, giống như chưa từng thấy chưa từng nghe, đi thẳng vào phòng.

Nghe xong Trạm Tuyền kể chuyện đi tảo mộ, nghĩ đến thân thế của Khuất Hàn, Lê Tử Tịnh hơi bùi ngùi, ”A Hàn thật đáng thương, không có ba mẹ, người anh trai lớn lên cùng cậu ấy đã qua đời, em trai trở thành người sống thực vật…”

”Đúng vậy, vì thế sau này chúng ta phải đối xử tốt hơn với anh Hàn, để anh ấy cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.” Trạm Tuyền nói.

Lê Tử Tịnh cuộn chặt tay lại, nói, ”Không thành vấn đề, anh sẽ dùng nhiệt tình vô hạn như mặt trời của anh làm tan chảy núi băng trong lòng cậu ấy! come on baby~”

Trạm Tuyền bị câu nói đùa của anh chọc cười, lơ đãng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Du Vụ, có chút khó hiểu mà sờ sờ mũi, lo lắng hỏi, ”Tiểu Vụ, sao cậu lại nhìn tôi như thế?”

Du Vụ lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, nhẹ nhàng phả ra một luồng khói trắng, hờ hững nói, ”Không có gì.”

Mặc dù cậu nói thế, nhưng Trạm Tuyền vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng của Du Vụ.

Đây không phải là lần đầu tiên, nhiều lần cậu đều phát hiện thái độ của Du Vụ đối với cậu khác trước rất nhiều. Thỉnh thoảng Du Vụ lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, chờ khi cậu nhận ra mà nhìn lại thì Du Vụ ngay lập tức chuyển đường nhìn sang chỗ khác.

Trạm Tuyền không biết phải phản ứng ra sao, nhìn về phía Tô Trạch Vũ. Tô Trạch Vũ cười cười nói với cậu, ”Tiểu Truyền, quan hệ giữa em và A Hàn thật tốt.”

Trạm Tuyền ngẩn người, đột nhiên bật cười, cười hì hì nói với Du Vụ, ”A, tôi hiểu rồi, Tiểu Vụ, cậu đang ghen phải không?”

Tay Du Vụ khẽ run, đầu óc hơi hỗn loạn nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như không, bình tĩnh nói, ”Cậu đang nói bậy bạ gì đó?”

”Tôi và cậu cũng rất tốt mà. Tôi thích cậu không hề ít hơn thích anh Hàn, nên cậu không được ghen tị nha.” Trạm Tuyền tỏ vẻ ta đây người lớn dỗ trẻ em, cuối cùng còn giơ tay xoa đầu Du Vụ.

Du Vụ dở khóc dở cười, không biết nên phản ứng thế nào.

Lúc này, Khuất Hàn đã trở về, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Khuất Hàn không tự chủ được mà dừng chân nhìn cậu, vẻ mặt Du Vụ nhàn nhạt, cậu cúi đầu khuấy trà sữa trên bàn.

Tô Trạch Vũ ở bên cạnh ánh mắt lóe lên, cậu ta vươn tay phải nắm lấy gò má Trạm Tuyền, giả vờ tức giận nói, ”Anh Trạch Vũ thì sao, em không thích anh sao?”

Trạm Tuyền nịnh nọt cười khì khì, ”Thích, thích anh nhất đó.”

Tô Trạch Vũ đùa giỡn, ”Thích thì hôn một cái đi.”

”Được rồi, mua oa ~~” Trạm Tuyền hào phóng ném ra một nụ hôn.

Lê Tử Tịnh chà xát cánh tay, ”Mới sáng ra có cần buồn nôn như thế không…”

Cảm giác được ánh mắt ấy vẫn dừng trên người mình, Du Vụ bỗng nhiên ngẩng đầu, cố sức dụi điếu thuốc lá mới hút được một nửa vào trong gạt tàn, mỉm cười nói với Khuất Hàn, ”Tôi đã dập tắt thuốc lá rồi, không ai phải hít phải khói thuốc nữa, cậu có thể đừng nhìn tôi như thế nữa được không?”

Khuất Hàn thấy vẻ mặt thay đổi vài lần của cậu, ở dưới gầm bàn tay phải nắm chặt lại, trong chớp mắt, anh có thôi thúc muốn nói chút gì đó, nhưng dưới ánh mắt cười như không cười của Du Vụ, anh không thể nói nên lời.

Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền nhìn Du Vụ rồi nhìn Khuất Hàn, không biết tại sao bỗng nhiên họ lại bất hòa, e sợ nói sai sẽ đổ thêm dầu vào lửa, ngay cả thở hai người cũng không dám thở mạnh.

Tô Trạch Vũ hiểu rõ suy nghĩ của Du Vụ, cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Năm người im lặng, không khí bỗng chốc gượng gạo.

May mắn Milk đi làm thủ tục đăng ký lên máy bay đã trở về, thấy vẻ mặt của năm người, anh nhíu mày hỏi, ”Năm cậu đang làm sao vậy?”

”Không có gì!” Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đồng thanh trả lời.

Milk đảo mắt nhìn Du Vụ, Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ một lượt, tức giận nói, ”Mặc kệ các cậu có chuyện gì, lên chương trình và nhận phỏng vấn phải cẩn thận một chút cho anh. Bây giờ là giai đoạn quảng bá quan trọng, anh không muốn đọc được các loại tin tức như ‘Thành viên nhóm bất hòa’!”

”Mil, chúng em không cãi nhau đâu…”

”Quan hệ của chúng em vẫn rất tốt, anh đừng lo lắng nhiều…”

Du Vụ, Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ vẫn im lặng, chỉ có Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh vội vàng giải thích.

Milk hừ lạnh, ”Không cãi nhau là được, lên máy bay đi, ráng gắng gượng một chút cho anh!”

”Vâng…”

Một tuần tiếp theo, Bạc Hà Đen chạy khắp bốn thành phố. Các loại hoạt động bắt đầu từ bốn năm giờ sáng cho đến tận tối muộn, mỗi ngày đều mệt mỏi, thiếu ngủ trầm trọng, mọi người về đến khách sạn thì không muốn làm gì hết, tắm rửa xong liền nhào lên giường, chỉ muốn ngủ thẳng đến khi trời đất tối đen.

Mỗi ngày Cố Quân Nặc đều thay một dãy số khác nhau mà gọi điện thoại cho Du Vụ. Du Vụ nhanh chóng bị hắn chọc đến phát điên nhưng không thể tắt máy, nếu không ba mẹ cậu gọi điện đến sẽ lo lắng. Cậu cũng không thể không nhận cuộc gọi từ số lạ, trước đây cậu đã để lại số điện thoại cho rất nhiều đạo diễn và các nhà quảng cáo thương mại, biết đâu họ sẽ gọi điện cho cậu, nếu như bỏ lỡ thì rất đáng tiếc.

Sau nhiều lần, Du Vụ cũng trở nên thông minh hơn, cậu nhờ Milk giúp cậu nhận điện thoại từ số lạ gọi đến. Đối phương nói ra tên họ cậu mới nghe, vì thế, cậu đành thành thực khai mọi chuyện với Milk.

Milk giúp cậu nhận rất nhiều cuộc điện thoại, nhịn không được mà phàn nàn, ”Bây giờ ông đây trở thành nhân viên trực tổng đài cho cậu rồi!”

Du Vụ cười hì hì, ”Tại em phải đề phòng bị quấy rối thôi mà.”

Giấy không gói được lửa, một lần Milk không cẩn thận tiết lộ ra hết, thế nên Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh cũng biết chuyện Cố Quân Nặc tỏ tình với Du Vụ.

Lê Tử Tịnh rất shock, lập tức gọi điện thoại cho Mạch Tử báo cáo tình huống với cô, không ngờ Mạch Tử lại không hề bất ngờ, nhắn nhủ anh phải làm như không biết, đừng nói năng lung tung trước mặt Du Vụ.

Khiến anh nghi hoặc và không hiểu nổi là Tô Trạch Vũ vậy mà không có phản ứng gì, giống như đã biết trước.

Hôm nay Cố Quân Nặc lại gọi điện thoại tới, hắn xảo quyệt giả mạo nhân viên đoàn làm phim nên lừa gạt được Milk. Du Vụ nhận điện thoại nghe được giọng nói của hắn, lập tức bộc phát, ”Cố Quân Nặc, anh còn không để tôi yên?! Đùa giỡn tôi thích lắm sao?!”

”Tiểu Vụ, anh thật sự thích em, tại sao em lại không tin?” Cố Quân Nặc mất mát nói.

”Cho dù anh nói cái gì, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa!” Du Vụ hung hăng chấm dứt cuộc gọi, không thèm ăn uống gì nữa, cũng không nhìn vẻ mặt những người khác, đá văng ghế ra rồi trở về phòng.

Mọi người ăn cơm tối xong, bởi vì sáng mai có rất nhiều việc phải làm, những người khác đều trở về phòng sớm.

Khuất Hàn bật TV xem trận đấu bóng rổ, Trạm Tuyền không hứng thú, xem một lát thì buồn chán, nhịn không được hỏi Khuất Hàn, ”Anh Hàn, anh nghĩ Tiểu Vụ có phải thật sự không thích Cố Quân Nặc chút nào hết không?”

Khuất Hàn im lặng không nói.

Trạm Tuyền cũng hiểu được nói chuyện này với Khuất Hàn hình như hơi kì quặc, nhưng cậu thật sự quá nhàm chán.

”Tiểu Vụ không thích cũng tốt, Cố Quân Nặc là anh trai cậu ấy, nếu họ yêu nhau, hình như hơi kỳ kỳ…” Trạm Tuyền tự nói một mình, ”Em thấy, Tiểu Vụ và anh Trạch Vũ đẹp đôi hơn…”

Khuất Hàn vẫn im lặng. Trận bóng rổ nghỉ giải lao, trên TV bắt đầu chiếu quảng cáo, anh cầm điều khiển từ xa đổi hết kênh này sang kênh khác, màn hình TV thay đổi chóng mặt.

”Anh Hàn, có bí mật này nói cho anh biết, lễ giáng sinh năm ngoái em thấy họ ở trong phòng hôn nhau. Vào ngày lễ tình nhân năm nay em cũng bắt gặp… Rõ ràng họ rất thân mật, nhưng họ lại nói họ không phải loại quan hệ đó, thật sự rất kì lạ, nếu không phải người yêu cũng có thể hôn nhau sao? Cũng không phải chỉ là một nụ hôn lịch sự nhẹ nhàng, họ hôn nhau rất nồng cháy…” Trạm Tuyền nói, nhớ đến cảnh tượng cậu vô tình nhìn thấy, hai gò má đỏ bừng lên.

Có lẽ kỹ thuật hôn của Tô Trạch Vũ vẫn tốt hơn một chút…

Câu nói đó lần nữa vang lên trong đầu, Khuất Hàn dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm được kích động ném vỡ điều khiển từ xa. Anh tắt TV, lạnh lùng nói, ”Nhàm chán thì đi ngủ đi, đừng nói nhiều.”

Nói xong anh bước vào phòng tắm.

Trạm Tuyền ngồi trên giường, cả người cứng đờ, ngạc nhiên không tin vào tai mình.

Người vừa rồi thật sự là anh Hàn sao?

Anh ấy chưa từng lạnh lùng với cậu đến thế…

Khuất Hàn bước ra khỏi phòng tắm thấy vẻ mặt tủi thân của Trạm Tuyền thì cảm thấy hối hận, anh không nên giận chó đánh mèo với cậu, tuy nhiên, anh không có tâm trạng đi dỗ dành cậu.

Anh nằm trên giường, cả đêm không ngủ.

Du Vụ nằm ở phòng bên cạnh cũng mất ngủ. Cậu nhớ đến những chuyện cũ giữa Cố Quân Nặc và cậu, cậu không muốn thừa nhận nhưng từ những đầu mối đó, cậu phát hiện Cố Quân Nặc đúng thật là thích cậu.

Quảng bá cho album vẫn tiếp tục. Hai ngày sau, Milk mang theo Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh bay đến thành phố R, Du Vụ và Khuất Hàn trở về thành phố Y. Khuất Hàn trở về, vội vàng đi quay những phân cảnh cuối cùng của bộ phim ”Kiếm khách vô danh”. Du Vụ quay về để tham gia buổi chụp ảnh bìa cho tạp chí và tham dự lễ khởi quay bộ phim ca nhạc ”Ánh sáng bay lượn”.

Cả hai người họ đơn độc ngây ngốc ở trong biệt thự ba ngày hai đêm.