Trong ánh mắt kinh ngạc của trưởng ban thư kí, Ngô Thế Huân bước vào thang máy, trở lại phòng làm việc của mình.

Giờ phút này khuôn mặt của anh còn lạnh và nghiêm nghị hơn bình thường mười vạn lần, vóc dáng cao gầy thậm chí còn lộ ra vài phần trang nghiêm lạnh lùng, văn phòng cao tầng không một ai dám nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, cho đến khi dư quang khóe mắt thoáng thấy sếp đi vào văn phòng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngô Thế Huân kéo kéo cà – vạt, ném thân mình vào ghế chủ tịch, anh cảm thấy một thứ áp lực chưa từng có, trái tim đập nhanh một cách không bình thường, ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu cứ như máu bắt đầu chảy ngược về, khiến anh cảm thấy rất nóng, cầm lấy điều khiển từ xa điều chỉnh giảm xuống mấy độ.

Anh ngả vào lưng ghế, ý định làm cho mình trầm tĩnh một chút, lúc nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt tuấn tú của Lộc Hàm cùng đôi mắt trong suốt. Anh không quen với kiểu cảm xúc mà mình không khống chế được này, rõ ràng là thời khắc cần phải bình tĩnh nhưng làm thế nào cũng chẳng thể bình tâm lại được, nội tâm anh giống như có một con thú đang bị nhốt trong ***g, bất cứ thời điểm nào đều có khả năng phá tan nơi giam giữ.

Cố tình ngay lúc này còn có người không người sợ chết gọi điện thoại nội tuyến lại đây.

“Ngô... Ngô tổng, vừa rồi ngài nói để ai đi vào văn phòng?” Giọng thư kí trưởng như muốn khóc, ông đã làm tại cái công ty này lâu như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Ngô Thế Huân khó coi như thế.

Ngô Thế Huân: “Lộc Hàm!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Thư kí trưởng lau mồ hôi trên trán, cũng không dám kêu cô gái đứng bên cạnh đi thông báo cho ba người Lộc Hàm, mà tự mình chạy đi một chuyến, còn bưng điểm tâm trà ngon cho Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền thấy chẳng hề gì, người mới như hắn không gặp được sếp là bình thường, nhưng Diệp An Ninh thì tâm cao khí ngạo, hôm nay cô thậm chí mang theo cả bút ghi âm, chờ đợi được gặp gỡ CEO đầy phong cách của công ty EXO trong lời đồn.

Diệp An Ninh tức giận, Lộc Hàm cũng không để ý đến cảm xúc của cô, mang bao công văn bao đi theo thư kí trưởng vào thang máy lên tầng cao nhất.

“Lộc tiên sinh.” Thư kí trưởng thay đổi xưng hô, “Anh đừng để ý, Ngô tổng của chúng tôi tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng trong công việc thì rất nghiêm túc, nếu cậu ấy đã đồng ý trả lời phỏng vấn, thì nhất định sẽ phối hợp.”

Lộc Hàm gật gật đầu, cũng không nói gì, cậu cẩn thận suy nghĩ về thái độ của Ngô Thế Huân mới vừa rồi, quả thật cũng đoán không ra, theo lý mà nói nếu lúc trước Ngô Thế Huân đã cho người sắp xếp phòng họp, hiện tại lại đột nhiên thông báo đổi thành phòng làm việc của mình, còn không cho những người khác đi vào... Thái độ của người này cũng quá khó nắm bắt đấy!

Kết quả khi lên đến tầng cao nhất, Lộc Hàm trong một rừng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của những người làm việc trên tầng này, mở cửa văn phòng Ngô Thế Huân đi vào.

Lộc Hàm vừa mới đi vào liền phát hiện nhiệt độ trong này đặc biệt thấp, Ngô Thế Huân không ngồi ở ghế chủ tịch của mình, mà ngồi trên ghế sa lông trước bàn làm việc.

Lộc Hàm đóng cửa đi tới, nhìn Ngô Thế Huân gật đầu: “Chào Ngô tổng.”

Ngô Thế Huân mặt không biểu lộ cảm xúc, cũng không đứng lên, ngược lại dáng ngồi có vẻ cứng ngắc, thậm chí hai tay đặt trên đùi nhìn rất mất tự nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cậu, gật gật đầu.

Lộc Hàm bất động thanh sắc quan sát tư thế ngồi của Ngô Thế Huân, tiếp đó ngồi xuống ghế sa lông đối diện với Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm trước đó đã in những vấn đề cần hỏi hôm nay vào một tờ giấy A4, cậu lấy từ bao công văn rút tờ giấy kia ra đưa cho Ngô Thế Huân, nói: “Ngô tổng trước tiên nhìn qua một chút, nếu có vấn đề không thể hoặc là không muốn trả lời thì nói cho tôi biết.” Dừng một chút, “Tôi không mang bút ghi âm.”

Ngô Thế Huân cầm tờ giấy A4, tầm mắt nhìn xuống lại không kiểm soát được đọng lại trên những ngón tay khớp xương rõ ràng của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân cố gắng để làm cho mình thả lỏng, xoay người thay đổi tư thế, anh đọc chăm chú các câu hỏi trên giấy A4, bắt đầu từ câu thứ nhất, khi nhìn đến người đối diện lại phát hiện mình căn bản là không thể tập trung.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng ở một khắc kia cảm giác của Ngô Thế Huân lại hết sức mẫn cảm, mặc dù anh không ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, nhưng lại có thể cảm giác được cậu đem di động đặt trên bàn trà, tiếp đó lại lấy ra một cây bút máy...

Lưng Ngô Thế Huân cứng ngắc, cố gắng gượng mấy chục giây, cuối cùng không còn chút sức lực buông tờ giấy trong tay xuống, ngồi dựa vào lưng ghế sa lông, mắt híp lại mang theo vẻ rã rời nhìn Lộc Hàm: “Đến phòng cách vách đi.”

“...” Ngay từ đầu Lộc Hàm còn cho là mình nghe lầm, mãi đến khi Ngô Thế Huân đứng lên, chỉ chỉ vào cánh cửa màu trắng bên cạnh giá sách, “Vào đó đi!” Khẩu khí của Ngô Thế Huân lần này là không cho phép thương lượng, một lần nữa anh ngồi vào trước bàn làm việc của mình, đem tờ giấy đặt lên bàn làm việc, rút ra một cây bút máy. Giương mắt nhìn Lộc Hàm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, có vẻ đang tự kiềm chế nhưng vẫn lạnh như băng.

Có lẽ anh ta không có thói quen lúc đang làm việc mà trong phòng còn có người khác... Lộc Hàm sau khi vào cửa liền ý thức được Ngô Thế Huân thực sự có thể là người theo chủ nghĩa cuồng công việc một cách đặc biệt, anh không thích có người khác tiến vào lãnh địa công tác của mình, có lẽ chính vì cái vậy mà vị trưởng thư kí kia sau khi gọi điện thoại xác nhận một lần nữa, lúc dẫn cậu lên tới đây thì không theo vào.

Nếu như xuất phát từ góc độ công việc, Lộc Hàm cảm thấy mình cũng không có lý do gì mà cự tuyệt. Mỗi người đều phong cách độc đáo và đam mê riêng trong khi làm việc không phải sao? Lộc Hàm cầm di động đứng lên, đẩy cánh cửa kia ra rồi đi vào.

Đó là gian phòng rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường đơn cộng thêm giá áo, vô cùng nhỏ, một người ở trong này còn cảm thấy khó xoay trở.

Không có chỗ nào khác để ngồi, Lộc Hàm cũng không định ủy khuất bắt mình phải đứng, bèn ngồi lên giường.

Nguyên bản đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải ở trong này chờ ít nhất là hai tiếng, cậu tưởng Ngô Thế Huân không cho phép ghi âm, thì chỉ có khả năng trả lời phỏng vấn bằng cách viết ra giấy. Người đàn ông kia thái độ kỳ quái lại lãnh đạm, thật sự không giống như người bình thường.

Nhưng mà cậu vừa ngồi xuống không bao lâu, di động trong tay liền đổ chuông, Lộc Hàm cầm lên thì phát hiện là Ngô Thế Huân gọi.

Lộc Hàm ấn nút nghe còn chưa kịp lên tiếng, giọng Ngô Thế Huân trầm thấp từ đầu kia điện thoại truyền đến: “Các câu hỏi tôi đều xem qua, ngoại trừ phương diện cổ phiếu mấy vấn đề khác đều có thể.”

Lộc Hàm hơi kinh ngạc, “Anh định trả lời phỏng vấn qua điện thoại sao?”

Thanh âm Ngô Thế Huân vẫn lạnh lùng như trước: “Có vấn đề gì à?”

“Không, có thể bắt đầu được rồi.” Lộc Hàm chuyển vào trạng thái làm việc, kỳ thật không có bút ghi âm cũng chẳng có vấn đề gì, cậu chính là một phiên bản của máy ghi âm, cơ hồ điều gì đã nghe qua thì không quên. Nhưng giờ phút này cậu nhịn không được nghĩ, nếu như vậy ngay từ lúc bắt đầu hẹn gặp mặt để làm chi? Nói chuyện qua điện thoại không phải được rồi sao.

Ngô Thế Huân ngồi ở trên ghế chủ tịch, căn cứ theo các câu hỏi trên tờ A4 trong tay mà nói.

Anh vốn là cho là mình sẽ bắt đầu mất tập trung, sau lại phát hiện không có, Lộc Hàm là một người dẫn dắt rất khéo léo, đã khiến cho Ngô Thế Huân từ từ thoải mái không còn bị kích thích, cuối cùng trở nên cởi mở hơn.

Ngô Thế Huân rốt cục thở ra một hơi, ngả người trên ghế, các câu hỏi của Lộc Hàm rất có chiều sâu, rất nhiều vấn đề nhìn qua có vẻ dễ hiểu không để trọng tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng khi trả lời lại làm cho người ta phải tập trung tinh thần suy nghĩ xem Lộc Hàm hỏi vấn đề này mục đích là gì. Ngô Thế Huân là người cuồng công việc, thái độ hợp tác gần như là cố chấp, khi hợp tác sẽ chú ý đến trình độ nhiều hơn các mặt khác, hiển nhiên các câu hỏi của Lộc Hàm khiến Ngô Thế Huân cảm thấy kinh ngạc và hưng phấn, cảm giác mất tập trung từ lúc ban đầu chậm rãi du nhập hoàn toàn vào trạng thái làm việc.

Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại của Lộc Hàm rất nhẹ, chỉ thỉnh thoảng mới nói một hai câu gợi ý điểm mấu chốt của vấn đề để Ngô Thế Huân trả lời, còn bình thường chỉ “Àh” “Vâng” mỗi một từ đều lộ ra một vẻ thản nhiên.

Được nửa chừng Ngô Thế Huân đột nhiên lại có hơi thất thần, anh hé mắt nhìn chằm chằm phiến cửa màu trắng, tưởng tượng người đàn ông bên trong cánh cửa kia giờ phút này đang đứng hay là ngồi? Gian phòng nghỉ của Ngô Thế Huân rất hẹp, đứng thì sẽ cảm thấy rất chật chội, nếu như không đứng, vậy là ngồi hay... Nằm?

Trong một khắc suy nghĩ thăm dò kia, đôi mắt sâu thẳm của Ngô Thế Huân lóe lên một tia sáng, sau đó lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.

Cách một cánh cửa, tiến hành phỏng vấn qua điện thoại khoảng chừng một giờ mới chấm dứt, Lộc Hàm không thể không thừa nhận, Ngô Thế Huân lúc làm việc rất chuyên tâm, có sao nói vậy, một là một mà hai là hai, không quanh co lòng vòng không cố sức từ chối, vấn đề có thể trả lời anh sẽ trực tiếp trả lời ngay, ngược lại anh cũng không hề vòng vo, hiệu suất của buổi phỏng vấn khá cao, rất nhanh nội dung của bài viết đã thành hình trong đầu Lộc Hàm.

Cuối cùng mọi vấn đề đều trả lời xong, điện thoại đầu bên kia đột nhiên không lên tiếng, Lộc Hàm cũng dừng một chút chưa thích ứng kịp, chợt nghe giọng Ngô Thế Huân có vẻ buồn bã hỏi: “Còn gì nữa không?”

Lộc Hàm thở hắt ra, trong lòng tán thưởng hiệu suất cao đến bất ngờ, “Không có, cám ơn Ngô tổng.” Nói xong liền cúp điện thoại, đứng dậy mở cửa đi ra.

Di động trong tay Ngô Thế Huân có hơi nóng, anh yên lặng nắm chặt, mặt không cảm xúc liếc nhìn Lộc Hàm một cái, tầm mắt nhịn không được lại hướng vào đôi mắt của người đàn ông kia.

Lộc Hàm nhanh tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lúc đến đối diện bàn làm việc, chìa tay phải ra nhìn Ngô Thế Huân: “Hợp tác vui vẻ, Ngô tổng.”

Ngô Thế Huân sửng sốt, bình tĩnh vươn tay nắm chặt tay Lộc Hàm, bàn tay gầy gầy của người đối diện truyền đến cảm xúc lành lạnh rất dễ chịu: “Hợp tác vui vẻ.” Mà lúc này anh đã sớm quên mất mục đích của mình khi nhận cuộc phỏng vấn này.