- ... Đường Bạch Hy, anh sống một mình đúng không ?

Cô nuốt giận,đặt đũa xuống bát, cố nhẹ giọng hỏi.

- Ừ ?

Hắn rời tay khỏi cái má mềm mềm của baba cô.

- Mai anh cũng nghỉ nhỉ?

Mai thứ bảy.

- ... ừ ?

Hắn bắt đầu cẩn trọng.

Cô cười ra vẻ phấn khích :

-Tốt quá rồi! Vậy hay là tối nay ở lại đây ha? Nhà không có thiếu phòng!.

- Hả?

Hắn đơ mặt.

-Làm ơn đi,tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đó. Bữa cơm tối là không đủ a.

Cô trừng mắt.

- (cười hiểm) được thôi, chỉ cần thầy cho phép.

Hắn lại quay sang đối phương đang ăn rất thản nhiên.

- Ô, được thôi. Nhưng mà nhà thầy không có ghế dài, là ngồi bàn chân ngắn, cũng không thể để em nằm chiếu a... vậy em nằm chung với thầy được chứ ?

Vị thầy ngây thơ hỏi.

- Cái !?...  cái gì? Ngủ chung á!? Thầy Trần, thầy nghiêm túc không?

- Gì đâu, được mà. Thầy không thể để em nằm với tiểu Doản bảo bối được! Con gái ngàn lượng vàng của thầy.

- .... dạ được a!

Hắn bỗng phấn khởi đến lạ.

Tiểu Doan lại dọn phần mình, hai người kia cũng vừa lúc ăn xong, tiện thể cô thu luôn.

Cả nguyên tối cô im lặng không nói gì, bơ luôn hai con người kia. Điều này làm Đường Bạch Hy bất an. Cho tới đêm...

Hắn ngáp dài ngáp ngắn diện nguyên đồ của thầy Trần đi từ nhà tắm trở ra.

- Bạch .

- (giật mình) tiểu Doan? Em tính làm gì? Tôi không nghĩ em tự nhiên đổi ý.

- Đương nhiên thế. Thực ra tôi muốn hỏi anh hay là anh chuyển hẳn về đây làm osin đi.

- wtf!? Mời tôi về làm osin?

- Ừa. Tôi không cần ai chăm mình, nhưng baba thì có. Anh để ý baba lâu như vậy ắt hẳn hiểu y, chăm sóc sẽ rất tốt. Từ lúc tôi học trung học đã có rất hiều người bám đuôi y về đây, và tôi đã làm mọi cách để họ không dám quay lại ngay trong ngày hôm đó. Nhưng anh thì lại có da mặt dày như da lợn.

- Muốn đánh nhau quá ha?('_')

- Muốn lắm nhưng lúc ăn tối tôi chợt nhớ sáng nay tôi mới nhận được giấy làm đại diện đi du học Nhật. Đêm mai phải gấp rút đi rồi, không bảo vệ được baba nữa. Vậy nên anh làm osin cho baba tôi đi? bảo vệ baba tôi?

- ... được thôi.

To be continued...