Lúc tôi đưa cha về nhà, Giang Ly nhìn đến mắt biến thành một đường thẳng… Khó mà nhìn thấy cảnh Giang Ly bị dọa cho ngây người, vì thế tôi phải tử tế thưởng thức một chút.

Sau khi mời cha tôi vào nhà, thừa dịp cha tôi không chú ý, Giang Ly liền lôi tôi đẩy vào phòng ngủ. Tôi đang buồn bực, quay đầu lại đã thấy, thiện tai ơi, mỗ cụ bà đang nằm bò trên giường tôi chơi dò mìn.

Tôi chạy lên bổ nhào lên người bà, cười hơ hớ nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Mẹ tôi bởi vì kinh hãi, tay run lên, toàn quân bị diệt. Bà xoay người nổi giận đùng đùng ấn tôi lên trên giường, u oán nói: “Mẹ đi ngang qua bên này, đến xem hai đứa một lúc, không ngờ cô ngay cả dò mìn cũng không để cho mẹ chơi cho đã.”

Tôi ngã vào trên giường để mặc cho bà chà đạp, cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ ra phòng khách nhìn xem ai tới.”

Mẹ tôi buông tay, hoài nghi bước ra khỏi phòng ngủ. Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng la hét của bà: “Trời cao ơi, Quan Tiểu Yến đầu heo kia cuối cùng cũng thông suốt….”

Chậc chậc, bạn nghe coi, có ai mắng con gái ruột của mình như vậy không?

….

Tôi ở trong phòng bếp bận tới bận lui, Giang Ly phụ mấy việc linh tinh, rửa rau xếp bát. Có người để cho tôi sai bảo, cảm giác kiểu này thật không tồi mà.

Tôi tính hôm nay tự mình xuống bếp, để cho hai cụ nếm thử tay nghề của con gái họ, tuy rằng mỗ cụ bà không tình nguyện cho lắm, chẳng qua nghĩ đến tâm tình của tôi hôm nay có chút đặc biệt, bà cũng nhịn.

Tôi khẽ ngâm nga một khúc nhạc, đổ đĩa thịt vào trong nồi, đảo qua đảo lại cực kỳ nhịp nhàng. Giang Ly đứng một bên nhìn, đột nhiên hỏi: “Đầu heo nhà cô, làm sao lại thông suốt vậy?”

Tôi nghiêng đầu liếc hắn một cái, hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt, không so đo với anh. Vì thế tôi đáp: “Dù sao cũng như là bị sét đánh một chút, đột nhiên phát hiện ra trước đây suy nghĩ của chính mình quá vô lý gây sự, giờ thấy mình trước kia thật là có chút cố chấp… Còn có nữa, tôi đột nhiên phát hiện những lời anh nói rất có đạo lý… Giang Ly này, anh phải nói thật cho tôi, hồi đại học có phải anh học tâm lý học không hả?”

Giang Ly lắc đầu: “Tôi học đại học là lập trình mạng. Tôi có một người bạn cũng học tâm lý học, bây giờ là bác sĩ tâm lý. Chắc cô cũng đã gặp qua rồi, nhưng chắc là không có ấn tượng.”

Tôi: “Nói bậy, tôi làm sao có thể gặp qua, anh ta tên gì?”

Giang Ly: “Hôm hôn lễ của chúng ta cậu ta cũng tới, tên là Hàn Kiêu, chắc là cô chưa từng nghe qua.”

Tôi vỗ đầu: “Nhớ ra rồi, Hàn Kiêu chứ gì... Chẳng qua nhìn anh ta có vẻ hay mắc cỡ lắm, nhìn qua giống như giao tiếp với người khác rất khó khăn, làm sao có thể làm bác sĩ tâm lý được nhỉ?”

Giang Ly khó hiểu: “Làm sao… cô biết cậu ấy?”

Tôi trừng hắn liếc mắt một cái: “Lần trước anh uống say, là anh ta đưa anh về.”

Giang Ly vừa nghe đến chuyện mình uống rượu, trên mặt thoáng cái có chút khó chịu, chẳng qua rất nhanh hắn lại nhếch khóe miệng lên cười cười, vẻ mặt kia thật quái dị.

Chẳng qua tôi nhớ đến chuyện hắn uống rượu, lại cảm thấy rất kỳ quái: “Anh hôm đó sao lại uống rượu vậy? Hàn Kiêu rõ ràng chẳng làm sao cả, sao lại chỉ có một mình anh say xỉn?”

Giang Ly: “Bọn tôi đánh cuộc, ai kết hôn đầu tiên, người đó phải uống rượu, bảo uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”

Chỉ đơn giản như vậy? Tôi nhìn hắn bằng nửa con mắt, thở dài: “Các anh toàn một đống độc thân!”

Bữa tối diễn ra coi như vui vẻ, tuy rằng giữa tôi và cha tôi vẫn có chút câu nệ, chẳng qua ông ấy dù sao cũng vẫn là cha tôi, về sau sẽ chậm rãi tốt lên. Huống hồ có bà mẹ hâm hâm dở dở kia của tôi ở bên cạnh, không khí cũng không đến nỗi tẻ nhạt.

Cơm tối xong xuôi, cha tôi đề nghị muốn đưa mẹ tôi trở về, vì thế tôi và Giang Ly cùng nhau tiễn hai cụ ra đến cửa, nhìn bọn họ lái xe rời đi, mãi cho đến khi biến mất.

Giang Ly nhìn về phía bọn họ biến mất, đột nhiên nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, hôm này là ngày thoải mái nhất của cô trong suốt mười sáu năm qua đúng không?”

Khóe mắt tôi đỏ lên, không nói lời nào. Nhưng trong lòng đã lặng lẽ thừa nhận, đúng vậy. Thì ra yêu vĩnh viễn vui vẻ hơn so với hận.

Giang Ly vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi: “Quay về thôi, bên ngoài lạnh lắm.”

Vừa quay vào nhà được một lúc, Giang Ly liền nhìn tôi một cách kỳ dị, nói: “Quan Tiểu Yến, cô hôm nay đã mua cái gì?”

“Tôi? Ách, cái gì cũng chưa mua.” Vốn định chờ Tiết Vân Phong mua cho tôi một bộ nữ trang giá trên trời, nhưng mà vừa vặn lại gặp phải ba tôi.

“Vậy cô định mua cho tôi cái gì?”

Ách? Tôi không rõ ràng cho lắm, mua cho hắn cái gì? Tôi vì sao phải mua cho hắn cái gì chứ?

Giang Ly nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của tôi, thực tức giận: “Cô hôm nay không phải còn hỏi tôi muốn được tặng quà gì, nhanh như vậy đã quên rồi?”

A, Giang Ly hiểu lầm. Tôi nhức đầu, giải thích: “Cái kia… không phải tôi muốn mua, tôi chỉ là giúp Tiết Vân Phong hỏi một chút thôi.”

“Cái gì,” Giang Ly nheo mắt lại, thoạt nhìn có chút nguy hiểm, “Cô chỉ là giúp người khác hỏi một chút?”

Tôi bị cái dạng này của hắn làm cho kinh sợ, không biết làm sao gật gật đầu.

Giang Ly một tay đặt ở trên cửa, hơi khom người, tôi đã bị một bóng ma bao trùm, cảm giác bị áp bách cực kỳ. Trong lòng tôi run sợ tựa vào trên cửa, hận chính mình không thể cuộn lại thành một con nhím, chui vào trong góc. Tôi run run nói: “Giang Ly… anh làm sao vậy?” Biến thái cũng không thể biến thái theo cách như vậy chứ, hù chết người đấy…

Đại khái là bởi vì quá mức khẩn trương nên sinh ra ảo giác, tôi giống như nghe thấy tiếng Giang Ly nghiến răng ken két. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, cô đúng là rất nhiệt tình, nhỉ?” Chữ “nhỉ” với âm điệu cao vút quen thuộc lại vang lên.

Tôi phát hiện tâm tư của kẻ biến thái thật sự rất khó nắm bắt, quả thực chẳng hiểu ra làm sao. Thế nên tôi ép bản thân trấn định xuống, phát động dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Giang Ly… Anh mau nói anh muốn làm gì đi, đừng xài thủ đoạn khủng bố kiểu này, sẽ tai nạn chết người…” Giọng nói của tôi vẫn có chút run run, được rồi, tôi đúng là không có triển vọng….

“Tôi muốn làm gì?” Giang Ly nhíu mày, trầm ngâm một chút, nói, “Sắp đến sinh nhật tôi rồi, cô nói gì thì nói cũng phải tặng quà sinh nhật cho tôi chứ?” Hắn nói xong, thu hồi cánh tay lại, đứng thẳng người, dáng vẻ rất lương thiện mà nhìn tôi, giống như cái sinh vật khủng bố vừa rồi hoàn toàn không phải là cùng một người… Mà giọng điệu kia, lại vẫn khiến cho người ta không được phép hoài nghi như cũ. Hắn nói xong, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Nếu cô không tặng, tôi có lẽ sẽ cân nhắc chuyện bắt nạt cô một chút.”

Thiện tai, thì ra là muốn nhân cơ hội bắt bẻ đây. Tôi lau mồ hôi, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì tôi phải tặng quà cho anh chứ?” Phải có tiền, anh có biết không hả!

Giang Ly hợp tình hợp lý nói: “Cô là bà xã của tôi.”

Tôi càng thêm không phục: “Anh cũng là ông xã của tôi, làm sao sinh nhật tôi cũng không thấy anh tặng quà cho tôi?”

Giang Ly: “Tôi đây ngày mai đền bù.”

Tôi không nói gì, lão tử sinh vào tháng 8, anh nha, tháng 12 mới đền bù tặng quà cho tôi, anh mà cũng có ý tốt ra tay như vậy sao?

….

Tuy rằng tôi là đầu bếp ngự dụng của Giang Ly, chẳng qua đầu bếp vào hai ngày thứ Bảy Chủ nhật có thể ngủ nướng không cần làm bữa sáng, đối với đề nghị cực kỳ nhân tính hóa này của tôi, Giang Ly lựa chọn tán thành… Cũng hiếm khi có lúc hắn lại khai sáng như vậy.

Vì thế Chủ Nhật tôi hạ quyết tâm đánh một giấc thật sâu, ngay cả thứ Bảy bị lỡ mất cũng phải bù lại. Nhưng mà trời không chiều theo lòng người.

Sáng Chủ Nhật, tôi đang nằm mơ thấy mình đang chỉnh đốn Giang Ly, đã có người không ngừng lay lay tôi. Lắc rồi lắc, lắc rồi lắc. Tôi mất kiên nhẫn, trở mình, thuận tiện nói một câu: “Đừng quấy rối.” Rồi lại ngủ tiếp.

Giọng nói lạnh lẽo của Giang Ly từ phía trên truyền tới: “Quan Tiểu Yến, cô nếu không rời giường, tôi liền cởi quần áo của cô.”

Anh dám! Anh phản sao!

Giang Ly giống như biết thuật đọc tâm vậy: “Cô xem tôi có dám hay không.”

Tôi đành từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi đầu, nheo mắt lại, u oán nói: “Anh làm cái trò gì vậy, muốn ăn sáng thì xuống dưới nhà mà mua, thích ăn bánh quẩy thì ăn bánh quẩy, muốn uống sữa đậu nành thì uống sữa đậu nành.” Vì sao lại giày vò tôi chứ…

Giang Ly kéo một góc áo của tôi, lôi tôi xuống giường: “Mau rửa mặt, tôi có thứ này muốn tặng cho cô.”

Tôi đành dụi mắt, chẳng hiểu ra sao bước ra khỏi phòng ngủ.

Rửa mặt xong, tôi nhất thời cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều, tuy rằng đầu vẫn có chút nặng nề. Tôi lắc lư bước vào phòng khách, ngã vào trên ghế, u oán thở dài: “Giang Ly anh rốt cuộc đang làm cái gì?!”

Giang Ly đột nhiên lấy ra một chiếc hộp đặt trước mặt tôi: “Quà sinh nhật.”

Sinh… quà sinh nhật? Tôi mê man nhìn hắn, đột nhiên vỗ trán, nhớ ra, ngày hôm qua đúng là Giang Ly có vẻ như đã nói muốn đền quà sinh nhật cho tôi thật… Khụ khụ, tuy rằng sinh nhật của tôi đã qua gần bốn tháng rồi…

Được rồi, nếu người tặng quà còn không biết xấu hổ mà đưa ra, như vậy tôi cũng chỉ đành rụt rè mà nhận thôi. Thế nên tôi nhận lấy chiếc hộp kia. Chiếc hộp này nặng trịch, cũng không biết bên trong có cái gì. Thứ gì mà Giang Ly có thể tìm được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nhỉ… không phải là gạch ngói* đấy chứ?

*板砖 banzhuan: một loại ngói có rất nhiều công dụng (hình như là thế…bạn cũng không chắc lắm)

Mà nhìn chiều dài chiều rộng của cái hộp kia, nếu là gạch ngói, chắc là không chỉ có một tấm.

Nghĩ đến đây, bàn tay đang mở quà của tôi ngừng lại, băn khoăn nhìn Giang Ly.

Giang Ly không hiểu lắm: “Làm sao vậy?”

Tôi thanh thanh cổ họng, nói với Giang Ly: “Giang Ly anh nói luôn cho tôi biết, trong này có cái gì?”

Giang Ly nhìn chằm chằm cái hộp, ánh mắt chợt lóe: “Cô mở ra thì biết, bên trong cũng không có bom.”

Tôi do dự mà nói: “Bên trong… kỳ thật là gạch ngói có đúng không?”

“Quan, Tiểu, Yến!” Giang Ly gần như nghiến răng phun ra ba chữ này.

Tôi thấy đại sự không ổn, vì thế một bên cười nịnh nọt giải thích đây chỉ là nói đùa thôi, một bên nhanh chóng mở chiếc hộp ra.

Sau đó, tôi ngây dại.

Một chiếc laptop màu trắng mỏng dính xinh xắn nằm gọn trong chiếc hộp, giống như một mỹ nữ thánh khiết nằm trên giường lớn —– xin tha thứ cho trình độ ngữ văn của tôi, câu so sánh đã có thể sử dụng đến trình độ như vậy, đã là cực hạn của tôi rồi ( xấu hổ thay, kỳ thật đây là câu nhân cách hóa ~)

Tôi run run vuốt ve hình quả táo bị cắn một ngụm ở trên chiếc vỏ màu trắng kia, kích động hỏi Giang Ly: “Cái này rất đắt đúng không?”

Giang Ly lại ra vẻ phóng khoáng với tôi: “Không cần để ý đến vấn đề tiền…. Cô không phải rất thích sao?”

Tôi dùng sức gật gật đầu, đúng vậy, thích đến phát khóc: “Nhưng mà Giang Ly, anh tặng tôi thứ đắt tiền như vậy, đến lúc sinh nhật anh chẳng phải tôi sẽ phải…”

Giang Ly ngay tức khắc sa sầm mặt: “Cô có cần hay không .” Nói xong vươn người định cầm lấy cái laptop.

Tôi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy laptop vào lòng, hắc hắc cười nói: “Cái kia…cám ơn anh nhé!”

Giang Ly quét mắt liếc tôi một cái, điệu bộ khinh thường không thèm so đo với tôi. Hắn nghiêng mặt, nói: “Kỳ thật quà tặng không nhất định phải đắt tiền, chỉ cần có lòng là được rồi. Đương nhiên,” Hắn nói tiếp, chuyển đề tài, lạnh lẽo liếc mắt nhìn tôi một cái, “nếu cô không có lòng, vậy thì cực lực mà chi tiền đi.”

Khụ khụ, tôi có lòng, tôi nhất định có lòng.

Chẳng qua bởi vì tôi đã nhận đủ sự bắt nạt của tên biến thái này, vì thế tính dùng võ mồm kiếm lại chút ít: “Giang Ly anh sinh nhật cái kiểu gì vậy hả, ngày anh sinh ra đúng là ngày mà thế giới hắc ám bắt đầu!”

Giang Ly không cam lòng yếu thế: “Vậy ngày cô sinh ra chính là ngày văn minh của nhân loại thối lui.”

Tôi: “….”

Thiện tai, đến mắng chửi người cũng có thể đối đáp tinh tế đến như vậy, Giang Ly, anh ấy, chính là một tên biến thái !!!