Trần Chung nghe xong những lời Từ Lan nói thì chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cảm giác hiện giờ, đó chính là trợn mắt há mồm. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Con bé này sẽ không chỉ dùng mấy câu nói đơn giản như vậy để thuật lời đoạn tình cảm này của mình chứ? Sơ lược lại cả một loạt chuyện từ khi quen biết đến mến nhau rồi ở chung như vậy không khỏi quá hời hợt rồi. Nếu như, nó thực sự không thèm để ý giống như đang biểu hiện ra bây giờ thì quầng thâm nơi đáy mắt của nó, còn có khuôn mặt thon gầy đến gần như không còn huyết sắc thì phải giải thích như thế nào đây?

“Bé con à, con nói Trần Cương đi rồi? Vậy hắn đi chỗ nào? Bây giờ con mang thai, bất kể hắn có thái độ như thế nào thì chuyện này cũng phải do hai người các con cùng nhau gánh vác. Đứa nhỏ này là do hai người các con cùng nhau tạo ra. Hắn nhất định phải ra mặt cùng con giải quyết chuyện này mới được.” Thái độ của Trần Chung trước giờ chưa từng cứng rắn đến vậy. Nhưng đổi thành một bậc cha mẹ nào trong cả thiên hạ nào nghe được chuyện tình cảm của con mình như vậy cũng sẽ có thái độ như thế cả thôi. Đối với Trần Chung mà nói, Từ Lan chính là con gái của ông. Ông nhất định phải tìm được người đàn ông không chịu trách nhiệm đó.

“Cậu ạ, không phải là con không muốn tìm mà là con tìm không được. Con trừ biết chuyện anh ấy đang làm ở công ty bảo an, trừ biết số điện thoại di động mà anh ấy nói cho con biết thì bất cứ phương thức liên lạc nào khác con đều không có. Con cũng đã đi tìm chủ nhà của căn phòng mà chúng con ở chung ban đầu kia rồi nhưng mà chủ cho thuê nhà cũng chỉ biết được một cái mã số và bản photocopy của thẻ căn cước mà thôi. Nhưng sau đó con tìm đến địa chỉ ghi trên thẻ căn cước thì người ở đó nói căn bản không biết ai tên là Trần Cương cả. Cho nên, con nghĩ rằng, có lẽ tất cả những tin tức con biết về Trần Cương đều là giả cả.”

“Con bé này… Con bé này, con bảo cậu phải nói với con làm sao bây giờ hả? Con đi học bao nhiêu năm như vậy mà sao lại có thể dưới tình huống không biết đi đâu, ở đâu, dễ dàng nói chuyện yêu đương với một người đàn ông xa lạ vậy hả? Yêu đương không thôi thì cũng bỏ đi, nhưng mà còn ở chung với nhau. Mà thôi, ở chung thì cũng ở chung rồi, nhưng mà sao giờ lại còn mang thai chứ? Con bây giờ, con bây giờ thì phải làm thế nào đây? Ba của đứa nhỏ không thấy đâu, đén lúc đó sinh ra rồi, làm sao con đăng kí hộ khẩu được hả? Con muốn cho con của mình không có hộ khẩu hay sao?”

Từ Lan không ngờ việc này sẽ liên quan đến chuyện đăng ký hộ khẩu sau này. Khi quyết định muốn sinh hạ đứa nhỏ, cô chỉ suy nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, hơn nữa cô còn chưa có đăng kí kết hôn, nếu không có chuyện của đứa bé thì làm gì nghĩ đến những chuyện vụn vặt đó chứ.

“Hơn nữa, bé Lan à, những lời con vừa mới nói, con cảm thấy nếu cậu nói lại cho ba mẹ của con nghe, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Bọn họ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào con, con có biết không? Hôm nay còn làm ra chuyện như vậy còn không phải đã phụ lòng bọn họ hay sao.” Vốn là Trần Chung cũng không muốn nói những lời nặng nề như vậy, nhưng nghĩ đến con bé này hẳn nhiên qua loa như vậy, cái gì cũng không biết lại có thể ở chung với một người đàn ông thì ông liền giận đến không kiềm được. Con bé này không còn biết đến tự trọng nữa hay sao?

Từ Lan cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói. Cô có cái gì để có thể phản bác lại đây? Trần Cương thực sự chính là mối tình đầu của cô. Bao nhiêu năm nay, cô đối với chuyện tình cảm vẫn luôn rất thận trọng, cho đến giờ cũng không phải là một nữ sinh nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Cương thì trong lòng lại lặp đi lặp lại một câu nói: “Từ Lan, duyên phận của ngươi đến rồi. Từ Lan, đây chính là chân mệnh thiên tử của ngươi.”

Trong đoạn thời gian ở chung kia, cô chân chính biến thành một người con gái mù quáng vì tình, cả ngày chỉ muốn được ở cùng một chỗ với Trần Cương, làm gì còn nghĩ được đến chuyện đi thăm dò hộ khẩu của Trần Cương nữa chứ. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, điện thoại của Trần Cương đều mở máy 24/24, lúc cô muốn tìm anh thì lúc nào cũng đều có thể tìm được. Đặc biệt là sau khi bắt đầu ở chung, hai người bọn họ trừ đi học đi làm việc của mình thì bình thường đều như hình với bóng, cô còn tâm trí đâu mà đi làm chuyện thừa thãi, hỏi phương thức liên lạc khác của anh làm gì.

“Ai~~ con bé này, con cẩn thận suy nghĩ lại một chút đi, không cần phải nóng đầu mà ra một quyết định trọng đại như vậy. Đứa bé này có sinh hay không, con và ba mẹ con phải thương lượng lại với nhau mới được.” Trần Chung cũng thích trẻ con. Nếu như đứa bé này là con hợp pháp bình thường thì ông vui mừng còn không kịp nữa là, sao có thể không tán thành chuyện Từ Lan sinh đứa nhỏ ra được. Nhưng bây giờ, tình huống này cũng thật quá đặc biệt. Bạn trai của con bé nếu như có chút danh tiếng hay là có dấu vết nào đó để có thể tra ra thì bé Lan sinh con ra cũng còn có thể. Nhưng vấn đề bây giờ là ba đứa bé là ai bọn họ cũng không biết, vậy nếu như là một tay buôn ma túy hay là một tội phạm truy nã gì đó thì đứa bé sinh ra phải làm sao? Sinh ra không phải sẽ có hậu họa khôn lường hay sao?

Trừ Trần Chung còn đang không tin được đoạn tình cảm này của Từ Lan ra thì Chiêu Đệ và Hạ Cầm lần đầu tiên nghe được Từ Lan nói lên chuyện này cũng tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ chỉ cho là Từ Lan bị tổn thương tình cảm, thật không nghĩ đến lại có thể thành ra như vậy. Ba của đứa nhỏ tên họ như thế nào cũng không thể xác định chắc chắn được thì sự băn khoăn của Trần Chung là hoàn toàn có đạo lý.

Tiểu Trí mặc dù cũng đã nghe được lời của Từ Lan nói nhưng anh cũng không băn khoăn như mọi người. Trong khái niệm của anh, đứa bé này là đứa nhỏ của cô nàng lười. Từ lúc mới bắt đầu, ba của đứa nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, vậy thì đứa nhỏ và ba nó thật ra cũng không có quan hệ gì. Hơn nữa, hiện tại mọi người cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nếu như vì suy đoán đó mà dễ dàng cướp đi tính mạng của đứa nhỏ, vậy cũng quá qua loa rồi.

Từ Lan nghe xong lời của Trần Chung thì cũng tự mình hiểu được những băn khoăn mà Trần Chung còn chưa mở miệng nói ra. Cô không thể không cân nhắc qua, nhưng trực giác nói cho cô biết, Trần Cương không phải người như vậy. Trên người anh có khí khái chính phái, tuyệt đối không phải loại người vi phạm pháp luật. Nhưng cô hiện tại một chút bằng chứng cũng không có, cô không dám nói cứng về chuyện này. Nhưng quyết tâm sinh hạ đứa bé này thì cô lại kiên định dị thường.

Cuối cùng, sau khi mọi người thương lượng thì quyết định trước tiên vẫn nên gọi điện thoại cho ba mẹ của Từ Lan, để bọn họ đến nhà họ Trần thương lượng một chút xem rốt cuộc nên làm như thế nào? Dĩ nhiên, vì để tránh cho bọn họ ở trên đường bị tức giận hay lo lắng quá mức mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì trong điện thoại chỉ nói là Từ Lan đến nhà chơi, Trần Chung cũng vừa mới đi công tác về nên muốn gọi bọn họ tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Mọi người cố giả bộ tươi cười đến sau khi ăn cơm tối xong mới để Trần Chung chủ động mở miệng nói với ba mẹ của Từ Lan tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối. Ba mẹ của Từ Lan nghe xong lời của Trần Chung nói thì ngây người hồi lâu. Mẹ của Từ Lan, bà Trần Khả Nhi liền nhào về phía con gái, núi lấy cánh tay cô vừa khóc vừa đánh, nhưng rồi lại băn khoăn đến tình trạng cơ thể của con gái nên không dám dùng nhiều sức, trong lòng khó chịu đến phát điên.

Ba Từ Lan chỉ đứng ở một góc xa xa của phòng khách, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Mặc dù tâm tình của ông bây giờ hỏng bét hết cả nhưng ông vẫn theo bản năng, chú ý không để cho con gái đang mang thai lại biến thành “second-hand smoke” (hút thuốc thụ động – hẳn là mọi người biết từ này chứ).

Trần Chung khuyên nhủ một chút nhưng chung quy vẫn không có biện pháp giúp bọn họ đưa ra quyết định. Buổi tối hôm đó, Từ Lan liền bị ba mẹ cô đưa về nhà.

Không biết sau khi về nhà bọn họ thương lượng với nhau như thế nào, chỉ là sau này Chiêu Đệ nghe được tin là ba mẹ của Từ Lan đồng ý để cô ấy sinh hạ đứa bé, nhưng đứa bé không thể đặt dưới tên của cô ấy, sau khi sinh xong sẽ được ghi dưới tên của Tiểu Trí. Vì thế, bọn họ cố ý đến nhà họ Trần nói chuyện một hồi.

Chờ sau khi ba mẹ của Từ Lan trở về, Chiêu Đệ lại nhận được điện thoại của Từ Lan gọi tới. Chiêu Đệ hỏi Từ Lan, chuyện như vậy cô ấy có đồng ý hay không. Nếu như Từ Lan cũng đồng ý thì cô và Tiểu Trí dĩ nhiên sẽ không phản đối, nhưng nếu như Từ Lan không đồng ý thì có nói gì cô cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của ba mẹ cô ấy.

Từ Lan lúc ấy chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười ấy không có lấy nửa điểm miễn cưỡng. Cô ấy nói: “Chiêu Đệ, tôi biết ngay cô sẽ nghĩ như vậy cho nên mới điện thoại đến nói với cô một tiếng. Chuyện này tôi đã đồng ý rồi. Ba mẹ tôi nói rất đúng. Đứa bé nếu như đặt dưới tên của tôi, lúc làm hộ khẩu sẽ dẫn tới một đống chuyện phiền toái. Coi như cuối cùng có làm được đi nữa, trên đó viết không biết cha là ai thì đối với đứa nhỏ cũng không phải chuyện gì tốt. Còn chẳng thà để nó dưới tên của cô và Tiểu Trí, dù sao thì cũng chỉ là trên danh nghĩa, đứa bé tôi sẽ tự mình nuôi dạy bên người, chờ đến khi nó lớn một chút, tôi cũng sẽ không giấu giếm nó chuyện gì mà sẽ nói cho nó biết, nó chính là kết tinh tình yêu của tôi và ba nó. Tôi muốn mọi chuyện được rõ ràng. Mặc kệ nguyên nhân thằng nhóc cứng đầu và tôi chia tay là gì thì tôi đều tin tưởng rằng, thời điểm chúng tôi ở cạnh nhau, anh ấy có yêu tôi.”

Nghe được mấy câu này, Chiêu Đệ mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Có thể nói ra lời nói tự tin như vậy chứng tỏ Từ Lan thực sự đã thông suốt rồi. Cô nàng này tính tình rất được. Chuyện như vậy nếu đối lại là một người khác chắc hẳn sẽ phải ăn năn hối hận một thời gian rất dài, nhưng một người phụ nữ lạc quan phóng khoảng như vậy, Chiêu Đệ cũng tin tưởng rằng thằng nhóc cứng đầu thật sự yêu cô ấy.

Cúp điện thoại rồi, từ việc vui mừng thay cho Từ Lan thì trong lòng Chiêu Đệ vẫn mơ hồ có chút phiền muộn. Đứa nhỏ, đến lúc nào thì cô và Tiểu Trí cũng sẽ có một đứa nhỏ đây?

Một khoảng thời gian trước, sau khi được chăm sóc bởi thuốc bổ và thực bổ, cô rõ ràng đã cảm thấy được thân thể mình khỏe mạnh lên nhiều, kinh nguyệt trên cơ bản cũng chuẩn, hơn nữa tình trạng tay chân lạnh như băng cũng đã giảm bớt rất nhiều, nhưng không biết vì sao, trong một tháng này tình trạng này hình như lại có dấu hiệu lặp lại.

Kinh nguyệt của cô bị chậm mất nửa tháng cũng thôi đi, đến khi có cũng có rất ít nhưng cảm giác căng đau thì lại rất rõ ràng, thậm chí so với những lần trước còn nghiêm trọng hơn nhiều. Cô cho là do gần đây lượng công việc nhiều cho nên đã đưa một ít việc trên tay giao lại cho người khác, cũng chú ý nghỉ ngơi và giữ ấm cơ thể thì cái cảm giác không thoải mái này mới tốt hơn một chút.

Sau khi cảm giác tốt hơn một chút rồi chính cô cũng không để ý nữa, nhưng ngược lại Tiểu Trí sau khi biết kì sinh lý của cô bị chậm, bụng lại không thoải mái thì vẫn luôn vội vã cuống cuồng, lại bắt đầu tiến vào trạng thái chăm sóc cô giống như khi mới trở về nhà nghỉ ngơi lúc bị sảy thai vậy…

Sự săn sóc của Tiểu Trí vừa khiến Chiêu Đệ cảm động nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy có lỗi với anh.

Cô vốn cho rằng đến hết thời hạn nửa năm, cô có thể chuẩn bị để mang thai, không ngờ đã lâu như vậy rồi, sắp đạt được đến kỳ hạn nửa năm, thân thể cô lại tái xuất hiện những dấu hiệu xấu này.

Hơn nữa, hiện tại, ông Phan đã lên thiên đường cùng với bà Nữu Nữu, cô muốn tìm được một bác sĩ Trung y có y thuật sánh ngang với ông Phan để điều dưỡng thân thể đâu phải chuyện dễ dàng.

Chiêu Đệ như có như không vuốt ve cái túi chườm nóng mà Tiểu Trí cố ý đặt ở trên bụng cô, trong lòng một hồi đắng chát, một hồi khổ sở.

Mãi mới có thể ngẩng đầu lên nhìn thì cô liền thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Trí đang ngồi ở trên ghế đàn hướng về phía cô. Lúc này Chiêu Đệ mới ý thức được rằng hồn cô đã du đãng đi tận phương nào, mới vội vàng nhếch nhếch khóe miệng, cười cười với Tiểu Trí, để cho anh không cần phải lo lắng.

Nhưng Tiểu Trí vẫn cau mày như cũ, nhìn cô một lúc lâu, anh mới đứng lên, đi đến trước mặt cô ngồi khuỵu xuống, để cho tằm mắt của cô và anh ngang nhau.

Tiểu Trí vươn tay, ấn lên chân mày của Chiêu Đệ. Lúc này Chiêu Đệ mới phát hiện ra, thì ra là mi tâm của mình không tự chủ mà hơi nhíu lại.

“Chiêu Đệ, không phải lo lắng. Tiểu Trí ở bên cạnh Chiêu Đệ. Tiểu Trí chỉ cần Chiêu Đệ thật khỏe mạnh, không có đứa nhỏ cũng không sao hết.”

Chiêu Đệ nhìn ánh mắt Tiểu Trí nhìn mình dịu dàng như vậy, bàn tay vuốt ve mi tâm của cô nhẹ nhàng như vậy, ấm áp như vậy thì chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ. Cô hơi chớp động mí mắt, nước mắt liền rơi xuống thành chuỗi.

“Tiểu Trí, nhưng mà Chiêu Đệ muốn có một đứa bé giống như Tiểu Trí vậy. Nó sẽ có chân mày của Tiểu Trí, ánh mắt của Tiểu Trí. Nó nhất định cũng sẽ giống như Tiểu Trí vậy, có một tay đàn rất hay.”

“Những thứ này Tiểu Trí đều có, Chiêu Đệ muốn xem thì cứ xem Tiểu Trí là được rồi.” Tiểu Trí khẽ nhíu chóp mũi, trong giọng nói ẩn ẩn có chút ghen tức nhàn nhạt.

Chiêu Đệ nghe được câu trả lời có chút trẻ con như vậy của Tiểu Trí thì những sầu vân thảm vụ vừa rồi nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung. Đúng vậy, nhìn Tiểu Trí là được rồi mà. Có lẽ bởi vì cô quá nóng nảy cho nên tình trạng cơ thể mới có dấu hiệu xấu. Ông Phan sớm đã nói qua, cô phải buông lỏng tâm trạng thì mới có thể dễ dàng mang thai được.

Nghĩ như thế, Chiêu Đệ cũng không cảm thấy rối rắm vấn đề này nữa rồi. Cô vốn cũng không phải người đắm chìm trong thế giới bi thương, chỉ là trong khoảng thời gian này, công việc quá bận rộn, thay đổi có chút nhạy cảm, lại vừa mới nhận được điện thoại của Từ Lan nói về chuyện của đứa nhỏ, cho nên mới lập tức lâm vào trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn ấy.

Buổi tối, lúc ăn cơm, vì tâm trang buổi chiều của Chiêu Đệ có chút xuống thấp nên Tiểu Trí đặc biệt rất săn sóc Chiêu Đệ. Trên bàn cơm có món gì ngon, anh đều gắp vào trong bát của Chiêu Đệ, chỉ trừ món gan heo xào, Chiêu Đệ luôn luôn không thích ăn nên anh cũng không gắp.

Chiêu Đệ không đành lòng phật ý Tiểu Trí, cho nên toàn bộ những món ăn mà Tiểu Trí gắp cho cô, cô đều ăn hết. Một chén tô cơm cộng thêm rất nhiều món ăn khiến cho cô có chút khó chống đỡ nổi. Nhưng khi ánh mắt của cô nhìn về phía đĩa gan heo xào đậu thì không hiểu sao trong miệng lại tự động tiết ra rất nhiều nước bọt.

Đầu tiên cô nuốt một ngụm nước bọt. Buổi tối thực sự đã ăn quá nhiều rồi, muốn ăn nữa thì bụng cũng nhét không nổi nữa, nhưng mà chóp mũi vẫn luôn không ngừng ngửi được mùi thơm từ cái món kia, mãi không tản đi thì trong khi còn chưa ý thức được hành động của bản thân, Chiêu Đệ đã lại lần nữa cầm đũa lên hướng về muốn gan heo xào.

Lúc mới bắt đầu, Tiểu Trí, Hạ Cầm và Trần Chung ngồi đó cũng không để ý đến. Dù sao không thích ăn gan heo cũng không có nghĩa là một xíu cũng không động đến. Trước đây Chiêu Đệ cũng thỉnh thoảng sẽ ăn được một hai đũa, chỉ là sau khi đã ăn xong thì vẻ mặt cũng không hẳn tốt lắm.

Nhưng có thể khi chiếc đũa của Chiêu Đệ lại đưa ra một lần nữa, gắp miếng gan heo cho vào miệng thì từ từ, ánh mắt của Tiểu Trí bị hấp dẫn đến đây, sau đó là Hạ Cầm rồi Trần Chung. Trong ánh mắt, trên mặt của bọn họ đều ghi rõ không thể tin nổi.

Đắm chìm trong mỹ vị của gan heo, Chiêu Đệ quả thực đã thoát ly ra khỏi cảnh giới của mình. Đến khi khóe mắt của cô liếc thấy tất cả mọi người đều đã ngừng đũa không tiếp tục dùng bữa nữa thì còn tưởng rằng tất cả đều đã ăn no, cho nên lại càng không cố ý mà liền đưa tay nhấc cái đĩa gan heo chỉ còn gần một nửa đặt xuống trước mắt mình.

Mặc dù thời gian trước đây Chiêu Đệ chưa bao giờ làm ra hành động này, dù sao bố mẹ chồng đều ở đây, hành động đổi vị trí của bát đĩa này cũng quá không lễ phép nhưng bây giờ trong mắt Chiêu Đệ cũng chỉ còn lại mỗi đĩa gan heo xào này rồi, chỉ muốn làm sao để có thể một ngụm lại một ngụm tiêu diệt sạch đĩa gan heo này thôi, đâu còn nghĩ được gì khác nữa.

Tình huống như vậy thật giống như kiểu người tập võ bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Trong thế giới của cô bây giờ chỉ còn nhìn thấy đĩa gan heo xào này chứ làm gì thấy được thứ gì khác nữa.

Chờ đến khi toàn bộ đĩa gan heo xào đã xuống bụng, lúc này Chiêu Đệ mới cảm thấy thỏa mãn. Cô đặt đũa xuống, nhẹ nhàng sờ sờ cái dạ dày có chút khó chịu. Vừa mới ngẩng đầu, cô lại thấy được mọi người mà cô tưởng là đã ăn no xong đều đang giơ chiếc đũa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.

Thấy vậy, Chiêu Đệ liền cảm thấy mặt của mình trong nháy mắt đã đỏ đến mức muốn bốc khói rồi. Sao ba mẹ và Tiểu Trí còn chưa ăn xong vậy? Mới vừa rồi phương pháp cô thưởng thức món ăn như gió cuốn mây trôi toàn bộ đều đã rơi vào trong mắt của bọn họ rồi.

“Khụ, Chiêu Đệ a, không có chuyện gì, con thích ăn là tốt rồi. Thỉnh thoảng ăn gan lợn mới tốt cho cơ thể, ha ha, lần sau muốn ăn thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn, chỉ là đừng ăn một lần nhiều như vậy, sợ là cơ thể không thể hấp thụ hết được.” Hạ Cầm thấy Chiêu Đệ cúi đầu, đến cổ cũng đỏ lên thì rốt cuộc cũng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh của cả căn phòng. Vốn dĩ bà có ý muốn hóa giải sự lúng túng của Chiêu Đệ nhưng câu cuối cùng của bà lại làm cho mặt của Chiêu Đệ trở nên đỏ hơn.

Có lẽ vừa rồi thực sự đã ăn quá nhiều, cũng có lẽ sau khi đã ăn no quá như vậy, cô chợt cúi đầu, làm cho dạ dày có chút bị chèn ép xuống. Chiêu Đẹ chỉ cảm thấy những thứ vừa mới ăn vào toàn bộ đều vọt tới cổ họng, cảm giác sắp phun hết ra ngoài rồi.

Cô che miện chạy vọt vào nhà vệ sinh, nhưng vừa mới quay người lại thì đã “ụa”, ói hết toàn bộ mọi thứ vừa mới ăn vào trên người Tiểu Trí đang ngồi phía tay trái cô.

Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ ói hết ra như vậy thì cũng chẳng quản được những thứ bị nôn ra trên người mình có ghê tởm, khó ngửi không, một tay đưa ra giữ chặt lấy cái trán của Chiêu Đệ, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt vuốt phía sau lưng của cô, học dáng vẻ, động tác của Chiêu Đệ chăm sóc Từ Lan lần trước.

Nhưng Chiêu Đệ bị Tiểu Trí nửa ôm vào trong ngực gần như vậy thì mùi vị của những thứ cô vừa mới nôn ra trên người Tiểu Trí kia lại thoảng thoảng tràn vào trong lỗ mũi của cô, khiến cho cô lại càng cảm thấy buồn nôn hơn.

Thực sự muốn ói đến không thể chịu được nữa, Chiêu Đệ thừa dịp chính mình còn có chút hơi sức cuối cùng, khẽ dùng lực đẩy Tiểu Trí ra xa mấy bước.

“Tiểu Trí, anh đi tắm rửa trước đi được không, mùi trên người anh làm em khó chịu.”

Ban đầu lúc Chiêu Đệ ói ra lần đầu tiên, Trần Chung và Hạ Cầm đã khẩn trương đứng bên cạnh Chiêu Đệ. Chỉ là thấy Tiểu Trí đã ở đấy chăm sóc Chiêu Đệ rồi nên bọn họ cũng không có hành động dư thừa nào nữa. Nhưng bây giờ nghe Chiêu Đệ nói vậy, bọn họ mới để ý thấy trên người Tiểu Trí thực sự chỉ có thể nói là “thê thảm không nỡ nhìn”. Anh hứng toàn bộ những thứ mà Chiêu Đệ đã nôn ra ở trên người, thảo nào mà Chiêu Đệ không chịu đựng nổi mùi vị này, mặc dù đây chính là kiệt tác của chính cô.

Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ vẫn còn khó chịu như thế thì có chút không yên lòng, cẩn thận đi từng bước một. Hạ Cầm thực sự không nhìn nổi nữa rồi, đành phải uy hiếp Tiểu Trí, nói, nếu anh còn không đi nhanh lên, tắm rửa bản thân cho thật sạch sẽ thì Chiêu Đệ ngửi được mùi này sẽ lại muốn nôn tiếp đấy.

Sự cứng rắn trong câu nói này khiến cho bước chân của Tiểu Trí trở nên dài hơn, lập tức biến mất ở khúc quanh cầu thang.

Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí như vậy thì trong lòng cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.