Mấy ngày sau, rốt cuộc cũng tới lễ mừng thọ. Ngạn Tử Băng cùng Vương Cảnh Thần mặc lễ phục sau đó mỗi người một xe đến Hoàng gia. Đi cùng Ngạn Tử Băng là Thiên Y, còn Vương Cảnh Thần tài xế là Lam.

Bên ngoài Hoàng gia ánh đèn sáng lấp lánh, khách ra vào đông đúc. Những chiếc xe đắt tiền xếp thành hàng bên ngoài sân, biệt thự Hoàng gia to lộng lẫy. Thiên Y lái xe đến đúng chỗ rồi tắt máy, cô từ trên xe bước xuống liền thu hút ánh mắt người nhìn. Cô mặc bộ váy bó sát màu đen rất quyến rũ, bên trên choàng thêm khăn lông chồn quý phái, chân đi đôi giày cao gót nhãn hiệu D&G nổi tiếng có giới hạn, mái tóc đỏ rượu xoăn bồng đính thêm chiếc nơ pha lê đen, cổ đeo chiếc vòng kim cương đen bản nhỏ, tai đeo một đôi cùng bộ với vòng cổ,  đeo bao tay da thiết kế riêng, cả người toát ra khí chất quý phái, lãnh đạm. Ngạn Tử Băng nhìn Hoàng gia biệt thự sau đó cất bước đi vào.

Lát sau, Lam cũng lái xe đến. Lần này Vương Cảnh Thần cũng tạo ra sự chú ý không hề nhỏ. Một thân vest đen lịch lãm, sang trọng, mái tóc hất ngược vuốt gel tăng thêm phần trưởng thành, mị hoặc, tay đeo chiếc đồng hồ Tissot đen, chân đi đôi giày da thiết kế riêng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng, sang trọng như một ông hoàng. Từng bước chân cồm cộp trên nền đất đánh thẳng vào tâm mọi người.

Bên trong đại sảnh được trang trí vô cùng thanh lệ, sang trọng. Cô nhìn xung quanh một chút, ước chừng có mấy người có tiếng trong bạch đạo ở đây hơn nữa người trong hắc đạo cũng có, thì ra có thế lực ngầm chống lưng nên Hoàng gia làm mưa làm gió trên thị trường nước Pháp.

_ Các vị, hôm nay tôi rất hân hạnh khi mọi người đã đến. Xin mọi người cứ tự nhiên.- Con trai trưởng của Hoàng Du cũng có nghĩa là bác cô, Hoàng Tưởng Minh. Bên cạnh là một ông lão ngồi xe lăn trông có vẻ ốm yếu, đây chắc chắn là ông nội cô Hoàng Du.

Người Hoàng gia ngồi chung một bàn tiệc, ngoài hai người ông với bác cô còn có vợ bác ấy là Triệu Lệ cùng con gái bà ta Hoàng Diệu Anh. Gia đình bác cả vẫn luôn chèn ép ba mẹ cô khi không có mặt ông nội cô, thù này Ngạn Tử Băng cô sẽ thay họ trả. Nhìn ba mình một mặt tiều tụy ngồi cạnh ông nội cùng mẹ cô sắc mặt nhợt nhạt liền biết họ đã vất vả như thế nào để có thể trụ trong Hoàng gia. Ngạn Tử Băng cất bước đi về phía Hoàng gia bàn.

_ Ông nội, cháu gái mang quà tặng ông.- Ngạn Tử Băng cầm hộp gấm nhỏ đến trước mặt Hoàng Du.

_ Cô, cô là ai?- Mấy người Hoàng gia đều kỳ quái nhìn cô.

_ Cha mẹ, hai bác cùng ông nội, em gái, con là Hoàng Tử Băng.- Ngạn Tử Băng cười nhìn mọi người.

_ Là con thật sao, Băng.- Mẹ cô nước mặt đột nhiên chảy ra vội vàng nắm tay cô. Năm đó bà đưa cô đi cô mới còn bé xíu, bây giờ lớn như vậy lại xinh đẹp như vậy. Bao năm nay bà vẫn luôn nhớ tới con gái, không ngờ sẽ được gặp lại đứa con bé bỏng của bà năm ấy, nhất thời cảm xúc không kiềm chế được. Ba cô cùng những người khác cũng là kinh ngạc nhìn cô. Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người nhà bác cả nhưng cô cũng không để ý.

_ Tử Băng.- Hoàng Du nắm lấy tay cô ánh mắt cay cay. Mấy năm nay cứ nghĩ cháu gái phải sống bên ngoài không được chiều chuộng ông lại tự trách rất nhiều.

_ Ông nội, ông cầm quà đi.- Ngạn Tử Băng đặt hộp quà vào tay ông.

_ Thì ra là chị ta, cái đứa con thấp kém như vậy cũng có mặt mũi quay lại.- Hoàng Diệu Anh khuôn mặt xinh đẹp khinh thường mở miệng.

_ Các người ăn nhờ ở đậu nhà tôi cũng tốt ha.- Ngạn Tử Băng cười khỉnh liếc nhìn ba người.

_ Hừ, đây là nhà tôi.- Hoàng Diệu Anh căm ghét nói. Vì giọng cô ta khá lớn nên đều thu hút mọi người qua rồi. Vương Cảnh Thần nhìn vợ mình chơi đùa liền mỉm cười, mấy cô gái chú ý anh đều bị anh làm cho điêu đứng.

_ Thôi vậy, coi như tôi bố thí Hoàng gia cho các người, bảo quản tốt nha.- Ngạn Tử Băng nhíu mày cười.

_ Ba mẹ, ông nội, con mới mua được căn biệt thự ở Lansdale, hôm nào mọi người chuyển qua đi.- Lời cô vừa nói ra làm ba người kia thoáng kinh ngạc. Lansdale là nơi có những biệt thự hạng sang được thiết kế điêu luyện bởi kĩ sư bậc nhất nước Pháp, có tiền chưa chắc đã vào được bởi vì rất cần có quan hệ.

_ Chắc là lại câu dẫn ai đó a, bộ dạng vậy thì không phải không có khả năng a.- Thật ra từ nãy giờ cô ta rất ghen tỵ với nhan sắc của Hoàng Tử Băng nên liền lấy luôn cớ nói móc.

_ Hoàng tiểu thư nói quá, chẳng qua ta có cái lão công tốt mà thôi.- Ngạn Tử Băng cười lạnh trực tiếp xa cách gọi.

Vừa nói đến đây ba mẹ cô liền ngạc nhiên, không ngờ con gái đã cưới chồng. Không biết là loại người nào, chỉ sợ đối với con gái không tốt. Dù gì có vị thế người đều là lăng nhăng, ngoại tình.