Vương Cảnh Thần đưa tay xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của cô. Cô có thể thấy vật nam tính của hắn đã cương lên. Hắn cúi cầu tham lam mút lấy phần hoa đào ửng hồng kia, hai tay cũng không rãnh rỗi vuốt ve khắp người cô. Ngạn Tử Băng cảm thấy tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ một điều gì đó, nếu bây giờ có thể thoát ra thì cô chắc chắn sẽ không ngần ngại giết chết tên khốn này.

_ A....- Tiếng hét của cô vang lên trong căn phòng.

_ Một chút sẽ hết.- Vương Cảnh Thần có thể cảm thấy màng trinh mỏng manh của cô bị đâm vỡ, hắn dùng giọng ôn nhu xoa đi nỗi đau của cô.

Ngạn Tử Băng chảy nước mắt, vậy mà cô lại rơi lệ. Không biết qua bao nhiêu năm tháng rồi cô mới rơi lệ, nghĩ đến người ấy là cô lại một bộ dáng thống khổ. Vương Cảnh Thần ra vào mạnh mẽ dưới hạ thân của cô, cô mặc dù muốn kêu lên nhưng vẫn cắn chặt môi cho đến khi chảy máu, ép buộc không cho mình kêu lên tiếng. Vương Cảnh Thần kinh hoảng thấy đôi môi kiều diễm của cô bị cô cắn đến chảy máu, hắn cúi xuống hôn lên môi cô liếm hết máu bị chảy. Nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt và ánh mắt cứng rắn của cô hắn là có cảm giác áy náy nhưng nghĩ lại vẫn là làm tiếp.

Sau hơn 2 tiếng đồng hồ, Vương Cảnh Thần gầm nhẹ bắn tinh dịch vào "hang động" quyến rũ của cô, đồng thời Ngạn Tử Băng cũng chảy ra. Vương Cảnh Thần nhẹ nhàng cầm khăn lau vùng kín cho cô.

_ Em là vợ tôi nên đừng có chạy linh tinh.- Vương Cảnh Thần quay về bộ dáng như cũ, giọng cảnh cáo vang lên.

Hắn mặc quần áo ra ngoài, Ngạn Tử Băng vẫn nằm im trên giường. Hai chân cô đau nhức không thể nào di chuyển. Đến tận tối cô mới có thể đứng dậy đi tắm, cô phải xóa hết những dấu vết kinh tởm của hắn, cô không muốn để lại dù chỉ một chút.

Ngạn Tử Băng lạnh lùng ngồi trước máy tính nghe Thiên Ân báo cáo về tình hình của bang nhưng cô vẫn là không có hứng. Sau đó cô kéo chăn cùng gối xuống đất nằm ngủ, trên giường đã dính những thứ bẩn thỉu của hắn, cô không thể ngủ tiếp. Đến tận khuya Vương Cảnh Thần mới về nhà, nhỏ tiếng đi lên tầng vào phòng cô. Thấy cô nằm dưới đất lại có cảm giác áy náy trong lòng, nhưng hắn không nghĩ nhiều đóng cửa lại về phòng. Đêm hôm ấy, Vương Cảnh Thần trằn trọc không ngủ được.

Sáng hôm sau, Vương Cảnh Thần đã ra ngoài đi làm thật sớm. Ngạn Tử Băng dậy sau cũng đến Ngạn thị để xem xét tình hình. Chuyện hôm qua đã qua, cô sẽ chôn vùi tất cả không nghĩ lại. Coi như đấy chỉ là một lần sơ xuất, cô cũng không muốn để ảnh hưởng đến tâm trạng.

Đứng ngước mắt nhìn Ngạn thị to lớn cô liền bước vào. Nhân viên bên trong nhìn thấy cô lại tưởng nhân viên mới thì cũng không để tâm. Nhưng khi thấy gương mặt cùng dáng người cô thì lại cảm thấy thu hút. Nam thì bị hấp dẫn, nữ thì ghen tỵ, hâm mộ nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của cô cấp sợ hãi. Mặc dù cô đeo kính râm nhưng ánh mắt quá sắc bén khiến họ rùng mình. Chắc chắn cô phải đổi mới nhân viên một lượt, những người này làm việc không có ý thức chút nào.