Hôm nay là ngày Giản Minh( cha của Giản Thiên Tuệ) tổ chức tiệc công bố tại nhà hàng Tây Á nổi tiếng. Lần này thật là một bữa tiệc vô cùng lớn, tất cả khách khứa đều là người có địa vị trong xã hội.

Tại biệt thự Giản gia...

Giản Thiên Tuệ mặc một chiếc đầm trắng đính kim tuyến xinh đẹp phối cùng đôi giày cao gót trắng đính kim cương sáng bóng, khuôn mặt được trang điểm ngọt ngào, xinh xắn, tóc đen xoăn sóng nước dễ thương, tai đeo đôi bông  hình hoa sữa trắng, cổ là chiếc dây chuyền do Tử Băng tặng, hình thù trong suốt như nước nó được gọi là "Thủy lệ", trang sức nổi tiếng của hãng trang sức A.D. Giản Thiên Tuệ vội vã cùng háo hức chạy sang phòng Tử Băng.

Bên phòng Tử Băng, vừa đúng lúc cô chuẩn bị xong. Trên người mặc chiếc đầm màu đen bó sát lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, tóc đen dài búi cao, khuôn mặt quyến rũ tuyệt luân, chân dài trắng đi đôi giày cao gót đen đính đá, tai đeo đôi khuyên hình hoa hồng màu đen, dây chuyền mặt hình con bướm đen thu hút, trông cô như một nữ vương cao quý.

_ Chị Băng, chị thật đẹp.- Thiên Tuệ nhìn cô nói.

_ Em cũng vậy.- Cô rất ít khi khen ai nhưng với cô em gái này, cô lại luôn khen ngợi không muốn nó buồn.

_ Đi thôi.- Cô nói rồi cùng Thiên Tuệ đi ra ngoài.

Đại sảnh...

Hơn mấy trăm người có mặt tham dự buổi tiệc hôm nay, vì Giản gia là một gia tộc danh giá cũng như có địa vị chính trị nên quen biết rất rộng. Các tập đoàn lớn nhỏ đều muốn kết thân cùng Giản thị để củng cố quan hệ cùng thế lực.

Giản Minh bước lên trên bục cao, tất cả mọi người đều trật tự nhưng các tiểu thư trong đại sảnh thì liên tục liếc nhìn về một phía - nơi Vương Cảnh Thần đang đứng cùng với Nam Cung Liệt và Hoàng Phủ Tần.

_ Các vị, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây. Hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người đó là cô con gái lớn của tôi, Giản Tử Băng.- Giản Minh cất cao giọng nói. Cô từ dưới đài bước lên đứng trước micaro.

_ Chào mọi người, tôi là đại tiểu thư Giản gia, Giản Tử Băng. Vì du học từ nhỏ tại Pháp nên chắc mọi người không biết tôi, rất vui vì mọi người có thể tham dự lễ chào mừng trở lại của tôi. Xin cảm ơn.- Giọng nói trong trẻo, trưởng thành vang lên.

_ Thì ra vậy, vậy mà tôi cứ tưởng Giản tổng có một cô con gái thôi chứ.- một số khách trong đại sảnh nói.

_ Nhưng cô con gái lớn này thật xinh đẹp a, tôi chưa thấy ai đẹp như vậy cả.- Một số ông bà giám đốc tươi cười bàn luận. Các công tử nhà quyền thế thì liên tục liếc nhìn cô, rất muốn làm quen nhưng lại bị khuôn mặt xa cách của cô làm hụt hẫng, còn các vị tiểu thư nhà quyền quý thì hâm mộ, ghen tỵ đều có.

_ Thì ra là tiểu thư Giản gia.- Nam cung liệt cầm rượu vừa uống vừa nói.

_ Thả nào điều tra không ra, thì ra thế lực không nhỏ.- Hoàng Phủ Tần tay đút ống quần.

Vương Cảnh Thần không nói gì, liên tục uống rượu trong tay, mắt luôn liếc nhìn cô. Thật ra với năng lực điều tra của hắn chắc chắn không kém nhưng vì không muốn xen vào chuyện đời tư của cô khi chưa kết luận được cô có phải là người mà anh luôn tìm kiếm hay không.

Tử Băng đi khắp nơi uống rượu, tiếp chuyện cùng mọi người. Một số công tử can đảm tiến lên mời cô nhảy cùng nhưng đều bị cô từ chối.

Đáng ra, một bữa tiệc lớn như vậy không thể thiếu Lâm Diệu Yên nhưng Lâm Diệu Yên đã nói có việc bận không đến tham dự được nên cô cũng mặc kệ. Giản Thiên Tuệ thì luôn đi theo cô mọi nơi cùng tiếp khách.

Sau bữa tiệc, khách khứa ra về nhanh chóng vì bữa tiệc kết thúc hơi muộn. Ba ông hoàng độc thân trong suốt buổi tiệc luôn bị bám dính bởi các cô tiểu thư nhà danh giá nên không thể nói gì nhiều, Vương Cảnh Thần tỏa ra khí lạnh khi mọi người đến gần nên các cô tiểu thư chỉ có thể đứng từ xa ngắm nghía mà không dám đến gần.