Bà Xã Là Nhất

Chương 30: 30 Nóng Lòng Nhớ Vợ

Hân Nghiên lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt, nở nụ cười châm biếm lạnh nhạt: "Tôi là ai không liên quan đến cô!"

Lạnh lùng nói một câu, Hân Nghiên xoay người rời đi.

Dáng vẻ cay nghiệt đó làm cho La Vu Duyệt xchị mặt, trên trán nổi gân xchị, hận không thể kéo ả đàn bà đáng chết đó lại.

Nhưng chính vì vậy mới càng thêm cảm thấy thú vị đúng không nào.

Nghĩ đến chuyện người phụ nữ này ba lần bốn lượt cho mình ngột ngạt, làm cho một khát khao chinh phục mãnh liệt trỗi dậy trong lòng cô ta, bất kể nàng là ai, cô ta nhất định bắt người phụ nữ này lại.

Trong ánh mắt u ám ánh lên sự hung ác, nhưng lại mang theo sự hưng phấn và phấn khởi, không thể không nói, Hân Nghiên này hoàn toàn làm cho La Vu Duyệt trỗi dậy lòng chinh phục mãnh liệt.

Về chỗ ngồi, Dạ Sở Hân đã ngồi đó uống một mình.

Thấy Hân Nghiên trở lại, lập tức rót cho nàng một ly rượu Hennessy thật đầy.

"Qua đây, Nghiên Nghiên, hôm nay hai chúng ta cùng uống một ly, ly thứ nhất để ăn mừng cậu giành thắng lợi trận đầu, haha, làm cho đôi cẩu nữ nữ đó cũng nếm thử cảm giác bị đưa lên đầu đề!"

Sáng sớm hôm nay khắp thủ đô đều là tin tức của đôi cẩu nữ nữ đó, khỏi phải nói Dạ Sở Hân cực kì vui sướng, làm cho tâm trạng cả ngày cũng tốt hơn nhiều.

Tuy Hân Nghiên không thể uống quá nhiều, nhưng mà hôm nay tâm trạng của nàng cũng không tệ, cầm ly rượu lên nâng cốc với Dạ Sở Hân, nhàn nhạt nếm thử một hớp.

Mùi rượu gay mũi nồng nặc làm cho nàng cau may, tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng luyện uống rượu không chỉ một lần.

Nhưng có vẻ nàng bẩm sinh không thể cùng mâm với rượu, một thời gian dài sau đó nàng cũng rất ít uống rượu.

"Đúng rồi, bây giờ cậu ở đâu rồi? Hôm nay tớ đi khách sạn tìm cậu, nhưng họ nói cậu trả phòng rồi, cậu đó nha, tự mình tìm chỗ ở cũng không nói cho tớ!"

Dạ Sở Hân sảng khoái uống một ngụm rượu, nhìn Hân Nghiên, không nhịn được mà phàn nàn.

"Tớ kết hôn rồi!" Hân Nghiên nhìn Dạ Sở Hân, nói, giọng nói bình tình như đang nói tớ đói vậy!

"Cậu kết hôn thì kết hôn thôi, có gì ghê gớm! Ôi mẹ ơi, Hân Nghiên cậu vừa nói gì? Cậu kết hôn rồi, cậu có bị bệnh không đấy?"

Sau đó Dạ Sở Hân mới phát hiện, đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức kinh hãi đứng đó, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và không dám tin nhìn Hân Nghiên, kinh sợ quát to một tiếng.

"Ơ, giật mình đến thế à?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dạ Sở Hân, Hân Nghiên không khỏi nháy mắt.

"Tớ có thể không giật mình được sao? Đây chính là kết hôn đó.

Thành thật khai báo đi, đây là chuyện khi nào, sao tớ không biết? Đối tượng kết hôn của cậu là ai, à! "

Dạ Sở Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ kéo dài âm cuối, gương mặt kinh ngạc nhìn Hân Nghiên.

"Hân Nghiên, cậu đừng nói với tớ rằng vì nghe tin đôi cẩu nữ nữ đó sắp đính hôn nên vội vàng tìm một người kết hôn đấy.

Nếu là thế thật thì tớ phải đoạn tuyệt quan hệ với cậu!"

"Yên tâm đi, chuyện kết hôn thì tớ đã trải qua sự suy nghĩ kĩ càng rồi, không phải trò đùa, thế nên không phải như cậu nghĩ đâu!" Biết Dạ Sở Hân lo lắng mình, suy nghĩ cho mình, Hân Nghiên bèn giải thích.

Nghe lời giải thích của Hân Nghiên, Dạ Sở Hân mới thở phào nhẹ nhõm.

Chì cần không phải bị đôi cẩu nữ nữ đó kích thích nên mới kết hôn thì cô ấy đều có thể tiếp thu, thật thì thì cô ấy cũng muốn có một người xuất hiện để an ủi trái tim đau đớn của Hân Nghiên.

"Vậy thì tốt, rốt cuộc thì đối phương là ai, lúc nào dẫn ra cho tớ xem chút!" Dạ Sở Hân nhiều chuyện nhìn Hân Nghiên, đôi mắt đẹp đẽ rực lên sự tò mò.

"Được, để tớ hỏi chị ấy!"

Thấy Diệu Hàm có vẻ rất bận rộn, hơn nữa Hân Nghiên cũng không xác định cô có đồng ý gặp mặt bạn mình không, nên đành đồng ý trước, sau đó lại hỏi Diệu Hàm rồi nói sau.

Trong phòng riêng Bát Trọng Thiên, Diệu Đường cực kì chán ngán ngước mắt lên.

Khi thấy một gương mặt quen thuộc ở một góc dưới lầu một, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngỗi, phấn khởi kêu gào: "Mẹ nó, chị, chị dâu, đó là chị dâu!"

Nghe được tiếng kêu gào của Diệu Đường, Diệu Hàm gần như lập tức dời tầm mắt nhìn xuống phía dưới.

Ánh mắt âm u sâu sắc quét khắp toàn trước, chẳng mấy chốc đã tìm ra người phụ nữ làm cho cô nhớ như điên, một ngày không gặp như cách ba thu ở trong đám người ồn ào.

Đôi mắt đen sắc bén, mang theo sự nóng bỏng xuyên qua tầng tầng không khí để chăm chú nhìn vào trên người Hân Nghiên, dường như muốn thiêu đốt nàng vậy.

Đôi mắt sâu thẳm hơi phiền muộn khi thấy nụ cười nhẹ trên mặt Hân Nghiên, đặc biệt là khi thấy nụ cười yếu ớt đó hướng về người phụ nữ đối diện với nàng, đáy lòng càng thêm tức giận.

Hân Hân cũng chưa từng chủ động tươi cười ngọt ngào với cô như thế, lúc này cười cười đến ngọt ngào xinh đẹp như vậy với người phụ nữ khác, đúng là làm cho cả người cô đều khó chịu không vui.

Đặc biệt là lúc thấy người đối diện Hân Hân có dáng vẻ như Mẫu Kim Cang phát điên vậy, sắc mặt lại âm trầm, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ lạnh lùng âm u.

Hân Hân của cô tuyệt đối không thể bị một Mẫu Kim Cang làm hư, toàn thân mang theo sự chua ngoa, Diệu Hàm lạnh lùng đứng dậy, dáng người cao lớn thẳng tắp thon dài lập tức đi xuống dưới lấu!

Hôm nay Diệu Hàm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới phối kèm một chiếc quần tây đen dài, gương mặtxinh đẹp, khí chất cao quý.

Đôi mắt đen như mực mang theo hơi lạnh ngàn năm không đổi, đẹp đến kinh người.

Cả người mang theo hơi thở cao lãnh tôn quý, cao cao tại thượng, mỗi bước đi như một con sư tử vương say ngủ, bước những bước đi lười biếng mà tao nhã.

Thấy Diệu Hàm lại đứng dậy xuống lầu, Lâm Viên Dịch bên cạnh càng thêm tò mò với người phụ nữ có thể làm cho Diệu Hàm ngoan ngoãn.

Mày nhướng lên mang theo mấy phần hứng thú, mong đợi người phụ nữ của Diệu Hàm tới.

"Răng rắc" một tiếng, cửa phòng riêng bị mở ra.

La Vu Duyệt thong dong đi tới, nhìn thấy hai người Diệu Đường và Lâm Viên Dịch trong phòng riêng, khó hiểu hỏi: "Sao lại chỉ có hai người vậy, Hàm đâu?"

Tuy rằng cả người đã chỉnh đốn lại, nhưng vẫn có thể thấy được có mấy nơi trên mặt đã bị rách da.

Lúc này thấy được bộ âu phục trên người La Vu Duyệt vốn rất phẳng phiu cũng có chút nhăn nheo, tóc tai ngổn ngang, làm cho Lâm Viên Dịch và Diệu Đường kinh hãi không thôi.

"chị Vu Duyệt, chị đây là đi rửa tay nhưng vẫn không quên đánh nhau với người ta sao!"Diệu Đường nhìn một lượt bộ quần áo hơi nhăn nheo của La Vu Duyệt từ trên xuống, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.

"Sao thế, tiểu tử thúi chuẩn bị tư xuân, có muốn tối nay chị Vu Duyệt chuẩn bị cho em một cô nàng cay độc xíu không!"

La Vu Duyệt được gọi là người trăng hoa nổi tiếng khắp thủ đô, đối với phụ nữ cực kì hào phóng, cũng là ai tới cũng không từ chối.

"Thôi vậy, chị Vu Duyệt tự giữ lại mà hưởng dụng đi, em không có hứng thú với mấy cô gái đó!"

Diệu Đường vừa nghĩ tới cảnh tượng những người phụ nữ trang điểm đậm, từng cái uốn éo giả vờ lắc eo dùng sức nhào tới, lập tức khẽ run rẩy.

Thật sự cảm thấy bẩn thỉu không chịu nổi, đúng là khó hiểu sao chị Vu Duyệt có thể chịu đựng sừ tàn phá cũng những cô gái kia, đúng là quá tàn bạo.

.