“Nhóc con, cậu được lắm!”

“Cậu ta, có chút bản lĩnh rồi! Bên ngoài giả bộ thâm trầm, bên trong lại là một tên nhóc hư hỏng! Xem bộ dáng ngu ngốc kia, miệng cũng sắp bị liệt rồi.”

“Được rồi, các cậu đừng nói cậu ta nữa, sự việc đã được quyết định rồi, để tránh cho cậu ta ngày ngày nhớ thương.”

Buổi tối trong phòng bệnh VIP, có thể nói so với ban ngày náo nhiệt hơn nhiều, mấy người đàn ông đứng trong phòng, không có chỗ ngồi, không để yên đối với việc Trâu Thần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cười khúc khích, không còn bộ dáng nghiêm chỉnh như mọi ngày.

“Cứ cười đi, tôi đây hiểu cảm giác ghen tị của các cậu khi nhìn thấy tôi được bày tỏ!” Trâu Thần tựa vào đầu giường, giơ chiếc nhẫn lên làm vẻ mặt vô lại “Nói thế nào thì sau bao lâu theo đuổi thì tôi cũng đã có sự hồi đáp, xem các cậu đi, cả đời húp cháo ngồi không như hòa thượng, ngoài miệng lại đùa nghịch, tôi là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của các cậu!”

“A! Các cậu xem cậu ta kìa, cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, cậu ta lập tức mở xưởng nhuộm, mấy anh à, không thừa dịp này bắt nạt lại, thì đợi đến bao giờ?” Phùng Truyền Kỳ vén tay áo lên làm bộ dáng chuẩn bị đánh.

“Haiz! Các cậu có nhân tính hay không! Hôm nay tôi mới xảy ra tai nạn, bây giờ đang trọng thương!” Trâu Thần che ngực, làm bộ dáng đáng thương.

“Chỉ mấy chiêu này của cậu mà có thể uy hiếp được cô nhóc kia, chúng tôi không thể bỏ qua cho cậu!” Chu Triết cũng bu lại, nhíu mắt, bộ dáng đang suy nghĩ xem nên xuống tay chỗ nào.

“Ngô Nhạc! Ngăn lại giúp tôi! Dù gì tôi cũng là người làm mai cho cậu!” Trâu Thần vừa nhìn, khá lắm, mấy người này đều không phải tùy tiện nói giỡn, lại có người bắt đầu tháo dây áo rồi, vội vàng kéo Ngô Nhạc đang đứng trong góc xem kịch hay vào cuộc “Đừng để đến ngày mai tôi đổi ý, lại phục hồi tình cũ với Mạnh Phỉ nhà cậu!”

“Được rồi, cậu đừng làm loạn.” Lương Thiệu Lâm cùng một người đàn ông mặc quân phục khuyên nhủ một đám không có đầu óc “Đợi lát nữa anh Trâu quay lại nhìn thấy các cậu bắt nạt em trai anh ấy, không lột da, bẻ gãy xương cốt các cậu sao?”

“Lý Vỹ, tốt nhất thả tay cậu ra, cậu không biết, tôi chỉ trêu chọc vợ cậu ta mấy câu, chỉ mấy ngày sau liền bị cậu ta ném vào trong rừng rậm vắng vẻ luyện tập, thiếu chút nữa trở thành bữa tối cho muỗi!” Ngô Nhạc từ trong góc đi ra, níu bàn tay đang đặt trên người Trâu Thần ra, sau đó quay đầu mặt không biến sắc nhìn Trâu Thần nhỏ giọng nói “Cậu đàng hoàng cho tôi, thật vất vả lắm tôi mới có thể trấn an tiểu Phỉ, cậu đừng đi khiêu khích nữa, còn nữa, nhanh xóa mấy đoạn ghi âm của cậu đi, vạn nhất ngày nào đó thật sự bị người khác bắt được, cậu muốn anh em của cậu khổ cực sao?”

Trâu Thần làm dáng vẻ không lo ngại “Các cậu giúp tôi chăm sóc nhóc con nhà tôi, chờ tôi khỏe rồi sẽ không quên ơn các cậu!”

“Em nói hay lắm” Trâu Tường đẩy cửa đi vào “Anh thấy bộ dáng tiểu Đồng đi ra ngoài giống như muốn giết người, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, anh sợ em không có chỗ để khóc!” Mấy y tá đi theo phía sau anh ta, Trâu Tường ra hiệu ý bảo bọn họ đi qua, họ vội vàng sắp xếp lại giường, chuẩn bị tháo băng trên người Trâu Thần “Thật may bây giờ không phải là giữa hè, anh băng kín cả người như vậy, cả người sẽ phát ban?”

“A, đừng, anh, sáng mai Đồng Đồng tới thăm nhìn thấy em chỉ bị thương nhẹ, không phải sẽ cắt em thành tám khúc sao?” Trâu Thần ôm dây băng trên người không chịu thả.

Trâu Tường bất đắc dĩ “Sáng mai lại quấn không được sao! Anh đã cho tiểu Tạ theo dõi tiểu Đồng, em âm thầm cầu nguyện đừng xảy ra rắc rối gì đi!” Phất tay ý bảo mấy y tá rút lui “Thiệu Lâm, xem chừng giúp thằng nhóc này, loạn lên có thể xảy ra án mạng, nhất là em trai trẻ người non dạ của tôi!” Anh ta cố ý nói bốn chữ trẻ người non dạ.

Trong phòng bệnh nháy mắt im lặng, nhưng chỉ mấy giây sau cả phòng liền cười ầm lên.

Tân Đồng tâm tình nặng nề đi ra khỏi phòng bệnh, dừng lại trước cửa bệnh viện, nhìn ánh mặt trời đang lặn về phía tây, ánh mắt dần trở nên kiên định, cho đến bắt buộc phải làm! Cô giơ tay lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới BTD.

“Khách quý tới thăm!” Lý Trung Khải ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mặt trời về chiều phản chiếu ở phía sau lưng anh ta, trong phòng làm việc cũng không bật đèn, vẻ mặt của anh ta vừa vặn khuất trong bóng tối, bộ dáng như đã đoán trước được, giống như đang đợi cá cắn câu.

Tân Đồng cũng không khách khí, không cần thư ký ở bên ngoài thông báo liền đi vào, mặc dù không thấy rõ ánh mắt của anh ta, nhưng ngọn lửa trong lòng cô dâng cao, không cần ánh sáng cô cũng có thể thấy rõ bộ dáng tiểu nhân kia, hai tay chống trên mặt bàn, mắt nhìn xuống người ngồi trên ghế “Anh tốn sức như vậy, không phải là muốn tôi quay lại để anh danh chính ngôn thuận dùng tài năng của tôi sao? Vậy thì tôi đáp ứng mong muốn của anh!” Cô chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về nơi xa “Nhưng mà anh cũng biết, bây giờ mặc dù tôi không được xem như là xưa đâu bằng nay, nhưng ít nhất cũng xem như là người quen của anh, không đến nỗi không có tư cách, nhưng thỉnh thoảng vẫn cần anh phải xem trọng những yêu cầu nho nhỏ của tôi.”

Môi mỏng của anh ta khẽ mở “Anh rất vui vì em đã quay lại” Giọng nói như khoan hồng, giống như người lớn tha thứ cho đứa trẻ lạc đường biết quay về “Anh là đàn anh của em, trợ giúp em, lúc trước đưa em tới đây, lúc này làm sao có thể mặc kệ yêu cầu nho nhỏ của em chứ?”

“Lần này tôi cam tâm tình nguyện quay lại, không cần cái gì gọi là đàn anh trợ giúp, tôi chỉ nghĩ muốn một lòng giúp anh, cho nên tôi không hy vọng Joe lại xuất hiện trước mặt tôi, cũng không muốn gặp phải một trợ thủ khôn vặt, nếu như có thể tôi hy vọng trở thành trợ lý của anh, không hy vọng sau này sẽ nổi tiếng, chỉ hy vọng tôi cùng người của tôi tại thành phố A yên ổn.”

Anh ta nhíu mày, giống như cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này “Anh không biết là em bị chuyện vừa rồi dọa sợ, hay là có mục đích, nhưng mà, anh rất vui khi nghe thấy những lời em nói.”

“Anh tin thành ý của tôi hay không thì tùy, đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người.” Cô cười vươn tay ra trước mặt anh ta.

“Đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người?” Anh ta dựa vào ghế, bàn tay theo thói quen nắm một cây viết, khóe miệng lại nở nụ cười “Được, anh thích những lời này” Anh ta đặt bút xuống “Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ!” Nắm chặt tay cô, giống như rốt cuộc đã bắt được thứ mà anh ta muốn.

Ngày hôm sau vừa đi làm, mọi người trong phòng làm việc đều rất kinh ngạc khi Tân Đồng quay lại, nhất là Joe, ánh to trừng to giống như nhìn thấy quỷ.

“Tất cả mọi người đều đã quen, tôi cũng không cần giới thiệu nữa.” Lý Trung Khải đứng trong phòng làm việc, Tân Đồng ở phía sau hơi cúi đầu “Lần này Eileen quay lại làm trợ lý thiết kế cho tôi, mọi người cứ đối đãi như bình thường là được.” Nói đơn giản vài câu sau đó quay về phòng làm việc.

“Eileen!” Do-ra cùng vào công ty với Tân Đồng thân thiết ôm lấy cô “Thật tốt, cậu đã quay lại!”

“Ừ, mình chưa từng nghĩ là sẽ quay lại.” Tân Đồng ổn định tim mình, nhẹ nhàng ôm cô ấy, nghĩ tới mục đích trở lại lần này, cô không nhịn được có chút áy náy với người mình ôm.

“Không biết xấu hổ còn quay về! Mọi người cũng nên cẩn thận!” Giọng nói của Joe vang lên, lúc này anh ta không thể làm gì Tân Đồng, ai bảo lần này người ta quay về làm trợ lý của lãnh đạo, không liên quan gì đến anh ta.

Tân Đồng cố gắng kiềm chế cơn tức trong lòng, cuối cùng không thèm quan tâm đến anh ta.

“Đừng chấp anh ta, cậy bản thân lớn liền vênh mặt hất hàm sai khiến, ai mà không biết bộ dáng cao cao tại thượng kia chỉ vì muốn che giấu sự hèn mọn của mình? Ai chẳng biết xấu hổ trong lòng mọi người đều rõ, khiến cậu uất ức rồi.” Do-ra khẽ vỗ vai cô.

“Không sao, dù sao anh ta cũng là tiền bối.” Tân Đồng khẽ nở nụ cười.

“Tân Đồng tới đây!” Nhìn thấy hai người nói chuyện, Joe chột dạ muốn tách hai người ra “Cô đi mua cho tôi một ly cà phê, thêm sữa không đường!”

Do-ra vừa nghe tức giận vung tay muốn đi qua nói lý lẽ, thật may là bị Tân Đồng kịp thời níu lại “Cậu muốn uống gì? Mình giúp cậu mua luôn.”

Do-ra trợn to hai mắt, không thể tin được người có thể nhẫn nhịn chịu nhục trước mặt này lại chính là Tân Đồng dám đập bàn nói chuyện với tổng giám đốc mấy hôm trước.

“Nói mau, muốn uống cái gì?” Tân Đồng trừng mắt nhìn cô.

“A, trà sữa.” Cô hồ đồ nói.

“Oh, vậy mình uống gì nhỉ? Đúng rồi, cà phê Mocha cũng không tệ!” Tân Đồng hưng phấn đi tới bên cạnh chỗ Joe “Vừa rồi tổng giám đốc Lý nói anh giữ kinh phí hoạt động trong ba tháng này, sợ kinh phí không đủ, muốn tôi đối chiếu, xem có cần tiếp tế cho anh hay không.”

“Đúng rồi! Đầu tuần ăn cơm, tôi phải bù một nghìn tệ, tôi tìm hóa đơn, cô trả cho tôi!” Joe vỗ đầu một cái bộ dáng như vừa mới nhớ ra, Tân Đồng không khỏi cười lạnh trong lòng, sợ rằng người này lúc nào cũng nhớ chuyện này, chỉ sợ công ty nợ tiền anh ta.

Joe móc ví tiền của mình ra tìm hóa đơn, lúc này bất thình lình bị người khác giật mất ví.

“Mọi người mau cám ơn tiền bối Joe, hôm nay tiền bối mời chúng ta uống cà phê!” Tân Đồng đứng trong phòng làm việc nói lớn, cố ý giơ ví tiền trong tay lên thật cao, chỉ sợ người khác không thấy được.

“Cảm ơn tiền bối!” Do-ra dẫn đầu nói, thuận tiện gõ cửa phòng làm việc của Lý Trung Khải “Tổng giám đốc Lý, tiền bối Joe mời uống cà phê, anh muốn uống gì?”

Joe kịp thời thu hồi ý định muốn cướp ví trở lại, miễn cưỡng cười cười “Phải, gần đây mọi người cực khổ rồi.” Lời nói giống như con dao đâm vào da thịt anh ta, thật đau!

Tân Đồng thờ ơ, lần này chỉ là một đòn nhẹ, các người thiếu nợ tôi, hại Trâu Thần, tôi nhất định sẽ trả lại cho các người gấp bội lần!