Hạ Viên Viên bước vào phòng, thấy hình ảnh anh ngồi ở bàn làm việc, tim không khỏi nhộn nhịp, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, tiếng giày cao gót vang lên giòn giã ngày một gần.

"Đường Tổng, hợp đồng của anh" Hạ Viên đưa hợp đồng, bàn tay xinh đẹp lướt qua tay anh, Đường Diệc Thành không để ý, mọi khi anh đều sẽ lau tay khi có người đụng vào, điều này làm Hạ Viên Viên có chút vui vẻ. Đường Diệc Thành nhìn hồ sơ hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hạ Viên Viên, đọc hết ba tờ giấy A4, anh mới cầm bút lên.

Ring ring ring ring

Điện thoại anh vang lên, anh đặt bút xuống, lấy điện thoại lên, chỉ với thao tác đơn giản như vậy mà nhìn lại thoát tục, thuần khiết, Hạ Viên Viên nhìn ngón tay thon dài của anh, trong lòng dâng lên cảm giác thèm khát được nắm lấy, nhưng mong muốn này chỉ có thể giấu vào trong.

"Cậu nói chi nhánh bên Thượng Hải làm sao?" sắc mặt anh liền trầm xuống.

"Đường Tổng, thật xin lỗi, tôi..."

"Tôi không muốn nghe anh xin lỗi, tôi muốn nghe nguyên nhân, giọng anh lãnh đạm vang lên.

"Đường Tổng, KMC đang giành đất với chúng ta, tôi sợ...."

"Ngày mai tôi sang đó " nói xong liền cúp máy, người bên kia thì đang thở phào nhẹ nhỏm.

Hạ Viên Viên nghe được câu chuyện, cô liền chờ mong, nếu anh đi Thượng Hải, cô là thư ký chắc chắn sẽ được đi theo, nghĩ vậy cô liền rất vui.

"Đường Tổng, chuyện ở Thượng Hải..."

"Cô gọi Phương Kiệt lên đây" Phương Kiệt là một nhân tài của công ty anh, anh rất trọng dụng cậu ấy, mọi khi có việc rời Bắc Kinh, anh đều đem Khương Tuấn đi, do anh tin tưởng giao công ty cho Phương Kiệt. Bây giờ chỉ còn mỗi Phương Kiệt ở đây, anh đành mang theo anh ta, nghe vậy Hạ Viên Viên có chút thất vọng, liền bực nhọc.

"Đường Tổng, không thể được" Phương Kiệt xua tay, Đường Diệc Thành nhìn anh ta, mày hơi nhíu lại tò mò nhưng không tức giận.

"Tại sao?" anh đối với Phương Kiệt là 4 phần nhượng bộ.

"Anh cũng biết tôi đang đảm nhận dự án khu đô thị, nó cũng sắp hoàn thành rồi, không thể không có tôi " Phương Kiệt chỉnh lại gọng kính, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cậu có thể đưa người khác đảm nhận" hai tay anh đan vào nhau, cằm chống lên, không kiên nhẫn.

"Không được" Phương Kiệt cật lực bác bỏ, hơi chạm đến giới hạn của anh "Dự án này tôi theo từ đầu đến cuối, dĩ nhiên đặt tình yêu và tâm huyết vào đó, tôi muốn nhìn nó hoàn thành " anh là một người tận tâm với nghề, yêu các công trình một cách đáng kinh ngạc, lúc nói về nó, mắt anh như có hàng vạn vì sao, Đường Diệc Thành nhìn anh, sau lại thở dài cúi mặt xuống, giọng trầm trầm, rất hòa hoãn.

"Cậu đi làm việc đi "

Phương Kiệt vui vẻ, cúi đầu chào anh rồi ra ngoài.

Đường Diệc Thành lấy hai tay xoa trán, lần này anh buộc phải mang Hạ Viên Viên đi rồi... Anh có chút không cam tâm.

Trình Tranh rời nhà, lái chiếc xe màu bạc yêu thích của mình chạy băng băng trên đường, còn mang theo cả Fou, bên cạnh là một hộp thức ăn, cô nhìn sang, thi thoảng mỉm cười. Cô đến công ty anh, nhìn điện thoại một cái- 11 giờ, sớm hơn dự tính, sau đó mỉm cười rạng rỡ, hôm nay là cô cố tình đến mà không báo, cô tò mò vẻ mặt anh khi nhìn thấy cô.

Trình Tranh mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô đơn giản kèm theo quần jean đen, tóc dài buộc cao, tay cầm cà mên, tay ôm Fou, vui vẻ bước vào công ty, mọi người đều nhìn cô không rời mắt.

"Tôi muốn gặp chủ tịch" cô nói với cô gái ở quầy tiếp tân. Cô gái ngạc nhiên nhìn cô.

"Xin hỏi, cô có hẹn trước không?" cô gái khôi phục tinh thần, tỉ mỉ hỏi, Trình Tranh suy nghĩ rồi lắc đầu, cô gái hơi bối rối.

"Không sao, cô cứ nói là Trình Tranh, tôi ngồi ở đây đợi" Cô rất biết điều, không làm khó người ta, lúc nhìn gương mặt cô gái thở phào nhẹ nhỏm cô cũng vui lây.

Cô gái nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho thư ký chủ tịch, do cô là nhân viên nhỏ không thể tự ý gọi đến phòng chủ tịch chỉ có thể gọi cho thư ký của anh là Hạ Viên Viên.

Hạ Viên Viên còn đang vui vẻ, nhận điện thoại xong sắc mặt liền không tốt. Vẻ ngoài nhu thuận, dịu dàng thường ngày liền không cánh mà bay. Hạ Viên Viên nhanh chân bước về phía thang máy.

Trình Tranh ngồi ở ghế đợi, mắt ngóng về thang máy chờ anh, tay thì vuốt ve phần lông mềm mại của Fou, Fou cũng rất hưởng thụ, Trình Tranh cưng nựng nhìn nó mỉm cười, không để ý thang máy đã mở cửa.

"Trình Tranh" một tiếng kêu thật chói tai- đó là cô nghĩ, cô rời mắt khỏi Fou liền thấy Hạ Viên Viên cao ngạo trước mặt, tâm tình cô ta có vẻ không tốt, cô chưa kịp nói gì, cô ta đã nói "Cô đến đây làm gì?" giọng thật khó nghe.

"Tìm Đường Diệc Thành" không phải rất rõ ràng sao, Fou nhìn Hạ Viên Viên bằng nửa con mắt, cái đuôi dựng đứng tỏ vẻ chán ghét.

"Tư cách gì?" Hạ Viên Viên cười khẩy một cái, ánh mắt để lộ phần thắng.

"Vậy cô có tư cách gì?" Trình Tranh nhếch mép cười, tay gãi cổ của Fou, nó hoàn toàn không để ý đến Hạ Viên Viên.

"Tư cách? Với tư cách tôi là thư ký riêng của anh ấy" Hạ Viên Viên khoanh tay nhìn cô, trông cô lúc này thật lép vế, cô ta nhếch mắt đầy khiêu khích nhìn cô, Trình Tranh cười cười, lấy điện thoại ra bấm bừa vài cái, hoàn toàn không để tâm đến Hạ Viên Viên "Còn cô? Trình Tranh, cô có tư cách gì?" Động tác bấm máy của cô dừng lại, đưa mắt sang nhìn Hạ Viên Viên, từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn không rời mắt khỏi cô, luôn nhìn cô với dáng vẻ chiến thắng, điều này làm cô có chút buồn cười, Trình Tranh đứng dậy, dùng tay bế cả Fou, một tay thì phủi lớp lông dính trên quần, nhìn rất ung dung trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt cau có của Hạ Viên Viên.

"Đường Tổng.... " một tiếng nói của cô tiếp tân ban nãy đánh thức cô và Hạ Viên Viên, cả hai đồng loạt quay lại. Đường Diệc Thành bước ra khỏi thang máy, mắt dáo dác tìm một bóng người, thấy rồi lại bước nhanh về phía đó.

Dáng đi của anh rất đẹp, lưng thẳng, chân dài, bước đi của anh không lớn không nhỏ, rất lịch sự nhã nhặn, tóc anh được vuốt cao nhìn rất tri thức, một tay đút túi quần, tay kia thì để xuôi, hình ảnh bình thường như vậy mà làm xao xuyến trái tim rất nhiều người.

Hạ Viên Viên cũng không ngoại lệ, nhịp tim cô ta tăng cao, ánh mắt không kiềm được mà nhìn về phía anh trông đợi. Trình Tranh nhìn vẻ mặt đó của cô ta thì liền thấy khó chịu, những lời anh nói đêm đó liền không cánh mà bay, cô lại đưa mắt nhìn về phía anh, anh nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ hấp tấp, làm cô có phần khó hiểu.

"Đường...."

"Tranh Tranh, sao em lại đến đây?" Hạ Viên Viên im bặt, chữ Diệc Thành chưa nói ra liền bị cuốn vào trong bụng, đôi mắt mở to nhìn hình ảnh trước mắt, anh đang nắm tay Trình Tranh.

"Em đến đưa cơm cho anh" cô cười cười, thu lại sự tức giận ban nãy, khó khăn cúi người xuống vì Fou quá béo, ôm nó một tay thì rất nặng... Đường Diệc Thành không nói không rằng, ôm Fou từ tay cô, Fou nằm gọn trong vòng tay anh uốn éo, ánh mắt anh rất đơn giản. Hạ Viên Viên đứng một bên mở trừng mắt như không tin vào điều này. Đường Diệc Thành nổi tiếng là người không thích động vật, nhưng giờ đây lại ôm con mèo một cách hết sức cẩn thận, trong mắt có vài phần ôn nhu, Hạ Viên Viên lùi xuống một bước, tiếng giày vang lên thu hút cô và anh.

"Ở đây không có việc của cô" giọng anh lãnh đạm vang lên, ánh mắt xa lạ nhìn Hạ Viên Viên.

"Tôi...Đường Tổng, anh không có hẹn với cô ta" lí do này hoàn toàn hợp lí, cô là người quản lí các cuộc hẹn của anh.

Đường Diệc Thành im lặng, liếc mắt nhìn Trình Tranh, cô không nhìn anh, nhưng mày cô đang cau lại, anh liền có cảm giác không hài lòng, Hạ Viên Viên kia lại nở nụ cười xinh đẹp.

"Cô Trình, mời cô về cho"

"Sai rồi, là cô Đường mới đúng" anh nói, Hạ Viên Viên cứ ngỡ mình nghe lầm, anh lại nói "Vợ tôi muốn gặp tôi còn phải thông qua cô sao?" anh ôm Fou bằng một tay, tay kia thì choàng qua vai cô kéo cô lại, Trình Tranh thoáng ngạc nhiên, sức nóng trong người cô tăng vọt, mặt anh lại không có cảm xúc, Hạ Viên Viên thì sắc mặt trắng bệch.

"Vợ...? " Hạ Viên Viên chưa nói hết liền thấy anh kéo Trình Tranh đến thang máy riêng của anh.

Đây hẳn là tin nóng hổi nhất trong công ty ngày hôm nay...