Điểm trên công cụ tìm kiếm cuối cùng dừng lại một chỗ không tiếp tục di chuyển nữa.

Cổ Việt Di đi theo điểm đỏ tới nơi đó, qua núi Dương Minh chuyển hướng đến hồ Tử Trúc, anh thật sự nghi ngờ Kim Bối Nhi sao lại có thể chạy đến nơi này?

Anh đậu xe dưới chân núi, chậm rãi đi bộ lên núi, ngay phía trước cách đó không xa, thấy một bóng người ngồi dưới tàng cây, bóng dáng quen thuộc kia khiến anh xác định mục tiêu ngay tại phía trước.

Theo hình ảnh kia dần dần hiện ra, rõ ràng... Đúng vậy! Là Bối Nhi của anh.

Thấy cô bình yên vô sự, Cổ Việt Di đứng cách đó không xa yên tâm mà thở phào, mọi lo lắng trong lòng trong phút chốc đều bị anh quăng đến chân trời.

Nhìn bóng dáng hồn nhiên kia, Cổ Việt Di cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ở chung với cô, anh giống như rơi vào lốc xoáy tình cảm thật lớn, nấn ná, xoay tròn, thoải mái phập phồng không còn là chính mình, một thứ tình cảm mãnh liệt chưa từng có chạm vào tim anh.

Hay đây là tình yêu?

Tình yêu làm cho anh mù quáng, tình yêu làm cho anh yếu ớt không thể chịu đả kích nào, khi anh gặp phải khốn quẫn và thử thách, trong lòng anh chỉ có cô; Tình yêu làm cho anh hoàn toàn khuất phục, cuối cùng hoàn toàn đầu hàng.

Cổ Việt Di mỉm cười yếu ớt, mở di động ra, gọi nhẹ: “Bà xã.” Di động lập tức gọi vào di động của Kim Bối Nhi.

Hình ảnh của Kim Bối Nhi nhanh chóng xuất hiện trong màn hình di động, cô dường như cảm thấy rất kinh ngạc, cố giấu đi buồn phiền, gượng cười. “Ông xã.”

“Em có khỏe không? Bà xã.” Cổ Việt Di dịu dàng hỏi nhẹ.

Vừa nghe giọng nói dịu dàng, quan tâm của Cổ Việt Di, Kim Bối Nhi trước giờ không biết che giấu và giả vờ, cuối cùng cũng không nhịn được hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố run run kiềm nén nước mắt. “Em tốt lắm.”

Vẻ mặt kia của cô làm sao gạt được anh. “Em sắp khóc rồi.” Cổ Việt Di trêu cô.

“Không có! Em không có khóc.” Cô thà chết cũng không thừa nhận, ương ngạnh phản bác.

“Nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Cổ Việt Di nhìn bóng dáng Kim Bối Nhi, cố ý hỏi cô.

“Em, em, em, em không có ở trường học.” Kim Bối Nhi ấp úng, nhưng cô không lừa anh.

“Em trốn học? Vì sao trốn học?” Cổ Việt Di nhẹ nhàng không tiếng động đi về phía cô.

“Em...” Kim Bối Nhi nhất thời nghẹn lời, nước mắt rốt cuộc không nén được chảy xuống hai gò má.

Cổ Việt Di đến sau lưng cô, “ Kiên quyết chối cãi nói mình không khóc, có muốn dựa vào lòng ông xã khóc hay không?”

Giọng nói của Cổ Việt Di đột nhiên từ sau lưng cô vang đến, Kim Bối Nhi kinh ngạc xoay người ngẩng đầu lên, “Ông xã?” Cô vội vàng đứng lên nhảy vào trong lòng Cổ Việt Di, ôm chặt lấy anh. “Ông xã.” Cuối cùng nước mắt cũng không kiềm nén được nữa vỡ òa, tuông rơi lã chã.

Cổ Việt Di đau lòng khôn xiết, chỉ có thể ôm chặt cô gái yêu dấu, nhẹ giọng nói lời xin lỗi với cô: “Anh xin lỗi, khiến em chịu uất ức.”

Kim Bối Nhi nói không nên lời, nức nở lắc đầu mạnh trong lòng anh.

Cổ Việt Di từ từ kéo cô vợ dễ thương ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô. “Đừng khóc, mũi của em khi khóc sẽ đỏ lên.”

“Có sao?” Kim Bối Nhi ngưng khóc, thút thít, nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

Cổ Việt Di cười cười, lại ôm cô vào lòng, “Chuyện hôm nay làm em sợ sao?”

“Uh.” cô nói thật, khi một đám phóng viên ùa lên vây quanh cô, cô thật sự rất sợ.

“Nếu trốn không được, chi bằng chúng ta thản nhiên đối mặt vậy.” Cổ Việt Di ôm chặt cô, thở ra thật mạnh.

Kim Bối Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh, môi mấp máy, “Phải đối mặt như thế nào?”

Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ không phải đối mặt với việc nhỏ như hạt mè. Ở trường học, bạn học thấy cô cũng đã sợ ba phần, nhưng chuyện ở trường học lúc trước không thể so sánh với chuyện bây giờ, quả thực là gặp sư phụ rồi.

Nếu anh nói phải thản nhiên đối mặt, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu (lấy gà theo gà, lấy chó theo chó), cô đồng ý cùng anh đối mặt, nhưng mà phải thản nhiên đối mặt thế nào đây?

Cổ Việt Di ngồi xuống chỗ lúc nãy cô ngồi, kéo Kim Bối Nhi ngồi bên cạnh, vòng tay qua vai cô. “Nếu công khai tin tức chúng ta kết hôn với bên ngoài, em có phản đối không?” Cổ Việt Di biết rõ quyết định như vậy sẽ làm cuộc sống của cô không còn yên tĩnh nữa, cho nên phải có sự đồng ý của cô.

“Công khai với bên ngoài?” Anh nói phải thản nhiên đối mặt, cho nên lời đề nghị của anh Kim Bối Nhi nhất định không giật mình, nhưng cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

“Anh đã nghĩ, chỉ có công khai mọi chuyện mới có thể dẹp yên những phỏng đoán của người ngoài.” Trong thanh âm mềm nhẹ của Cổ Việt Di chứa đựng ý tứ hàm xúc mong muốn thuyết phục.

“Vậy còn trường học...” Kim Bối Nhi nói nhỏ gần như không tiếng động.

Một khi công khai, bảo cô sau này làm sao đối mặt bạn học và thầy giáo, cô không còn sức đối mặt với sự châm chọc khiêu khích ở trường nữa.

“Anh cũng nghĩ rồi, dù sao không còn mấy ngày nữa thì tốt nghiệp, em ở nhà cố gắng vì kỳ thi đại học, anh sẽ cử người đến trường học xử lý chuyện tiếp theo.” Ánh mắt dịu dàng của Cổ Việt Di lưu luyến trên mặt cô.

Vì bảo vệ cô, đây là hạ sách bất đắc dĩ (kế dở, bất đắc dĩ mới làm), Cổ Việt Di thầm nghĩ để cô có được cuộc sống yên tĩnh như người bình thường.

Kim Bối Nhi suy nghĩ, Cổ Việt Di có quyết định như vậy, tin rằng nhất định đã phải suy tính thấu đáo.

“Được rồi, anh nói sao em cũng nghe, dù sao em cũng không muốn trở lại trường học đối diện ánh mắt khác thường của người khác.”

Được sự đồng ý của cô, Cổ Việt Di thoải mái thở ra, nắm tay cô lên đặt lên miệng hôn. “Uất ức cho em rồi.”

“Không uất ức chút nào đâu.” Kim Bối Nhi cố gắng nặn ra vẻ mỉm cười, trấn an lo lắng của anh, “Công khai cũng không phải chuyện xấu, như vậy sau này em có thể thoải mái trước mặt mọi người gọi anh là ông xã.”

Cổ Việt Di nhướng mày. “Chỉ như vậy thôi?”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Kim Bối Nhi trực tiếp nói.

Ý nghĩ đơn giản khiến tim anh cảm thấy ngọt ngào, cánh tay Cổ Việt Di ôm chặt cô, để cho cô dựa vào ngực mình nhẹ nhàng mà lay động, thỉnh thoảng hôn lên tóc cô. “Nói thật nha, em không hối hận đã gả cho anh sao?”

“Vì sao anh cho rằng em sẽ hối hận?” Dựa vào khuôn ngực rộng lớn và ấm áp, Kim Bối Nhi cảm thấy hạnh phúc, khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lay động thân thể theo sự đong đưa của anh, giống như nằm trên chiếc giường ấm áp, thật thoải mái.

“Bởi vì em còn trẻ như vậy đã gả cho anh, nếu em không lập gia đình sớm như vậy, có lẽ sau này sẽ gặp được một người tốt hơn anh.” Đây là lời nói từ tận đáy lòng Cổ Việt Di.

Kim Bối Nhi đột nhiên mở to mắt, cười to, sau đó nhăn mặt, cố ý giễu cợt anh, “Những lời này nghe rất chua nha, có người làm đổ một lọ dấm chua lâu năm.”

Cô chính là đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng của anh.

Đôi mắt đen của Cổ Việt Di giấu giếm mỉm cười, “Anh đang nói thât với em.”

“Mặc kệ anh là chưng hay nấu, đời này em chỉ chấp nhận anh là ông xã.” Trong dáng vẻ xinh đẹp của Kim Bối Nhi có sự kiên định, cố chấp không thể lay chuyển.

Một câu trả lời ngắn gọn bình thường, khiến cho Cổ Việt Di cười ở ngoài miệng nhưng cũng ngọt tận đáy lòng, hai tay ôm chặt niềm hạnh phúc này. “Bà xã, anh rất yêu em.”

“Vậy sao?” Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười, gương mặt tựa sát vào má của Cổ Việt Di.

Như vậy vốn đã là hỏi thừa rồi, đương nhiên là thật, cô đã sớm cảm nhận sâu sắc tình yêu của Cổ Việt Di dành cho cô, đời này cô không thể lại đi yêu một người khác. Trong lòng của cô chỉ có một người duy nhất!

Bảng tin trên tivi --

Theo ông Vi Đức, người đại diện cho tổng giám đốc Cổ Việt Di của điện tử Hoàng Đỉnh, thì tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh sẽ mời phóng viên dự họp báo vào hôm nay, làm sáng tỏ những phỏng đoán của người ngoài về chuyện anh kết hôn, đồng thời người có thể chứng nhận việc kết hôn này là vợ chồng Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi cũng ra làm chứng, nghe đồn người vợ trẻ tuổi của tổng giám đốc - cô Kim Bối Nhi cũng sẽ xuất hiện trong cuộc họp báo này.

Tin này vừa truyền ra, lập tức tạo thành một làn sóng dữ dội, chấn động các tạp chí lớn, sáng sớm các nhà truyền thông đã xoa tay canh giữ ở phòng họp của Hoàng Đỉnh điện tử.

Từ lúc Cổ Việt Di quyết định mời phóng viên dự họp, Kim Bối Nhi bắt đầu lo lắng không yên, từng lãnh giáo miệng lưỡi lợi hại của các phóng viện, bản lĩnh ngấm ngầm hại người, cả người bỗng chốc cảm thấy lạnh run, cô không biết phải đối mặt các phóng viên như thế nào.

Kim Bối Nhi đi chân trần như âm hồn, một lúc bay qua, một hồi bay lại trước mặt Cổ Việt Di, còn thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trần nhà. “Làm sao bây giờ?” Sau đó lại cúi đầu nản lòng lẩm bẩm: “Tiêu rồi.”

Cổ Việt Di bình thản ung dung nhìn Kim Bối Nhi xao động bất an, anh có thể hiểu được trong lòng cô đang chịu áp lực rất lớn, dù sao trên đời này cũng không có mấy người vì chứng mình việc kết hôn của mình mà phải mời phóng viên dự họp báo.

Kim Bối Nhi nhắm mắt, lấy tay vỗ đầu, “Làm ơn, mau tỉnh lại đi.” Cô lo lắng đến gõ mạnh vào đầu mình.

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô, cảm xúc bị dồn nén đến sắp vỡ tan, Cổ Việt Di lo lắng cô sẽ không chịu được áp lực.

Âm thầm đi đến phía sau cô, vòng tay qua eo ôm cô vào lòng, xoay cô lại đối mặt mình. Cổ Việt Di vỗ vỗ trán của cô, giọng nói dịu dàng như gió xuân ấm áp phất lên mặt cô. “Em làm sao vậy? Giống như trời sắp sập xuống ấy.”

Cô bất đắc dĩ nhướng mắt, “Trời quả thật giống như sắp sập xuống.”

“Yên tâm đi, dù trời sập còn có ông xã anh đây đỡ.” Cổ Việt Di tìm lời nói giỡn chọc cô vui vẻ, ý muốn làm cho cô thư giãn cảm xúc lúc này.

Kim Bối Nhi lắc đầu than thở, cho dù anh nói như vậy, cô vẫn rất căng thẳng nha!

“Em không nghe nói chồng chính là trời hay sao?” Cổ Việt Di cụng trán với cô, trong mắt lộ ý cười ấm áp.

Đầu Kim Bối Nhi để sát vào trán anh chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập yêu thương kia, “Ông xã, em sợ hôm nay sẽ thất lễ trước mặt phóng viên.”

“Sợ cái gì? Việc này là lần đầu tiên, cho dù thật sự thất lễ, cũng không sao cả.” Cổ Việt Di muốn xoa dịu sự bất an của cô.

“Nhưng em sợ phóng viên sẽ viết bậy, lỡ như...”

“Bà xã, không thể, cũng không có lỡ như, trong lòng em chỉ cần nghĩ đến anh là được.” Cổ Việt Di hôn cô, đôi môi dịu dàng hôn lên ưu phiền của cô.

Đúng! Chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi.

“Ông xã... Trong lòng em chỉ có anh...” Kim Bối Nhi nhắm mắt lại, nói nhỏ bên môi anh.

Một câu đơn giản, nhưng giống như quả bom có uy lực rất mạnh, khiến Cổ Việt Di trợn mắt há hốc mồm, vui mừng như muốn bay lên trời. Bao lâu nay, anh chờ đợi những lời này của cô đã rất lâu, rất lâu rồi, tuy cô sửa miệng gọi anh là ông xã, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa nghe được một câu từ miệng của cô... Yêu anh.

Nhưng một câu “Trong lòng em chỉ có anh” như vậy là đủ rồi!

“Bà xã.”

Lúc đôi môi dịu dàng của Kim Bối Nhi âu yếm hạ xuống, bên môi anh khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, đời này kiếp này ngoài Kim Bối Nhi, trong lòng anh, trong đầu anh sẽ không chứa đựng người phụ nữ nào khác.

Vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ, không ngờ nụ hôn này lại khiến độ ấm chợt tăng lên, ngọn lửa muốn ngừng nhưng không thể điên cuồng thiêu đốt toàn thân, thân thể cô tỏa ra mùi hương tự nhiên mê hoặc giác quan của anh.

Anh ôm lấy cô, đem thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô dựa vào tường, những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, vội vã muốn cảm nhận cơ thể ngọc ngà thơm ngát của cô.

“Ông xã?” Kim Bối Nhi hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình khác thường của Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di không có ý muốn buông cô ra. “Còn sớm mà.” Ánh mắt nóng rực nhìn Kim Bối Nhi.

Đôi môi nóng bỏng của Cổ Việt Di mềm nhẹ hôn cô, hơi thở ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể nóng cháy khiến cho tim của cô đập nhanh hơn, da thịt đỏ hồng.

“Ông xã, như vậy có được không?” Cô quyến luyến nhẹ thở gấp.

Anh hôn cái cổ trắng nõn của cô, khàn khàn giọng gầm nhẹ bên tai cô: “Đương nhiên là được!”

Cổ Việt Di vùi đầu vào ngực cô, cọ xát làn da tuyết trắng mềm mại trước ngực. Khoái cảm từng đợt liên tục kéo tới, khiến cho Kim Bối Nhi không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, thân thể mềm mại không xương tự nhiên dựa sát vào anh, ngón tay lùa vào tóc anh, ôm lấy đầu của anh nũng nịu thở dốc.

Tiếp theo là một trận lửa nóng như sóng lớn dâng cao, xuyên qua cô tiến vào trong cơ thể, anh gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng dùng lực đạo mạnh mẽ, đem dục vọng tràn đầy đưa vào sâu trong cơ thể của cô, khiến cô thở gấp phát ra tiếng ngâm nga yếu ớt...

Tình cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân cô xụi lơ vùi vào ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh.

Kim Bối Nhi không nghĩ rằng như vậy cũng có thể làm, gương mặt xấu hổ đến nóng đỏ, Cổ Việt Di hôn lên tóc cô. “Chúng ta cùng đi tắm, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.”

Kim Bối Nhi ngẩng đầu ngây người nhìn anh, “Chúng ta cùng nhau tắm?”

“Em không muốn?” Cổ Việt Di cười gian, không muốn nghe cô nghi ngờ hay phản kháng, nhanh chóng ôm cô vào phòng tắm.

Cô sao có thể không muốn, mà là rất vui!

Kim Bối Nhi và Cổ Việt Di được Vi Đức giúp đỡ, khéo léo qua mặt giới truyền thông đi vào văn phòng của Cổ Việt Di.

Vi Đức kính cẩn báo cáo với Cổ Việt Di: “Anh Trình và chị Trình đã chờ ở văn phòng của anh từ lâu”

Kim Bối Nhi bên cạnh Cổ Việt Di, vừa nghe chị họ và anh rể họ đã ở trong văn phòng, vội vàng mở cửa vọt vào văn phòng.

Vừa vào văn phòng liền nhìn thấy chị họ Trịnh Vũ Hi và anh rể họ Trình Chính Khôi đã lâu không gặp, Kim Bối Nhi mừng rỡ chạy tới ôm Trịnh Vũ Hi. “Chị họ.”

Trịnh Vũ Hi vui vẻ ôm lại cô, “Bối Nhi.”

Cổ Việt Di biết ơn Trình Chính Khôi ra mặt làm chứng cho bọn họ, cầm tay anh, “Cám ơn cậu và Vũ Hi.”

“Chúng tớ vốn là nhân chứng, nói sao chúng tớ cũng là bạn tốt kiêm người thân, sao lại không quan tâm hai người, huống chi cậu còn đưa quà mai mối lớn như vậy, không ra mặt giúp việc này thì thật không thể nào nói nổi.” Trình Chính Khôi mỉm cười đáp lại.

Đã một khoảng thời gian không gặp Kim Bối Nhi, Trịnh Vũ Hi nghiêm túc tỉ mỉ nhìn cô, “Việt Di đối với em tốt không?”

Kim Bối Nhi xinh đẹp quay đầu liếc nhìn Cổ Việt Di, “Anh ấy rất tốt với em.”

“Thật sao? Anh ta không có hung dữ với em chứ?” Trịnh Vũ Hi vẫn có chút lo lắng.

Nhớ tới lúc trước khi đề nghị bọn họ kết hôn, vẻ mặt căm thù lẫn nhau của họ vẫn còn lởn vởn trong đầu Trịnh Vũ Hi.

Kim Bối Nhi không cần nghĩ ngợi trả lời: “Có.”

“Có?” Ánh mắt trách cứ của Trịnh Vũ Hi lập tức không nể tình lướt nhìn Cổ Việt Di.

Trình Chính Khôi cũng kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di khó hiểu nhún vai, tỏ vẻ anh không có,

“Anh ấy từng đánh em, đánh ở đây nè.” Kim Bối Nhi chỉ vào mông mình.

Cổ Việt Di không nghĩ rằng Kim Bối Nhi lại chọn lúc này tính nợ cũ với anh.

Trịnh Vũ Hi và Trình Chính Khôi dùng ánh mắt không thể tha thứ nhìn Cổ Việt Di, Cổ Việt Di bất đắc dĩ liếc xéo Kim Bối Nhi.

Nhìn bộ dáng túng quẫn của anh, Kim Bối Nhi cười đắc ý vì đạt được mục đích.

Cô cười đến cả người run run, đi đến ôm cánh tay của Trịnh Vũ Hi, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười hì hì giải thích: “Lần đó cũng không thể trách anh ấy, là em chọc anh ấy nổi giận, dù sao em cũng trả đũa anh ấy rồi, cả hai huề nhau.”

“Vậy sao?” Trịnh Vũ Hi nhận ra ý của Kim Bối Nhi là muốn làm mất mặt Cổ Việt Di.

“Nếu không tin thì bảo anh ấy tự nói đi.” Kim Bối Nhi thoải mái đem vấn đề quăng cho Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di sắc mặt trắng bệch, cười cười nhìn bà xã tinh quái, “Đúng vậy, huề nhau.”

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có thể nhận ra tình cảm ngọt ngào của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi trong lúc đó.

Trình Chính Khôi nghiêm túc đưa mọi người về vấn đề chính, “Bây giờ không nói chuyện đó, mà nên bàn chuyện có liên quan đến cuộc họp phóng viên.” Anh vỗ vai của Cổ Việt Di, nghiêm túc hỏi lại một lần: “Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ việc công khai chuyện hai người kết hôn với bên ngoài sao?”

Cổ Việt Di giấu đi tươi cười, tỏ vẻ thận trọng: “Tin rằng như vậy sẽ tốt cho tớ và Bối Nhi hơn.”

Trịnh Vũ Hi nghi ngờ nhìn Kim Bối Nhi, “Em cũng nghĩ như vậy sao?”

Kim Bối Nhi mỉm cười lắc đầu, buông Trịnh Vũ Hi ra đi đến bên cạnh Cổ Việt Di, hai tay ôm cánh tay anh, thâm tình chân thành nhìn, vẻ mặt hạnh phúc. “Em không biết công khai là tốt hay là không tốt.” Lập tức nhìn về phía Trịnh Vũ Hi và Trình Chính Khôi, “Vợ chồng không phải là một hay sao? Chỉ cần chuyện ông xã quyết định, em nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ và phối hợp.”

Nụ cười xuất phát từ đáy lòng nở rộ trên môi Cổ Việt Di, ôm bà xã đáng yêu vào lòng, “Chuyện này tuy rằng là tôi đề nghị, nhưng nếu Bối Nhi không đồng ý, tôi vẫn tôn trọng ý kiến của cô ấy, hôm nay Bối Nhi hoàn toàn đồng ý, cho nên tôi mới quyết định mở cuộc họp phóng viên này để tuyên bố.”

Kim Bối Nhi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt tràn ngập dịu dàng và tình yêu kia, khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào.

Một động tác vô tình nho nhỏ, một ánh mắt tự nhiên biểu lộ, đã đủ để cho người bên cạnh cảm nhận được nhu tình mật ý của bọn họ trong lúc đó. (nhu tình mật ý: tình cảm đằm thắm, ngọt ngào)

Trịnh Vũ Hi vui vẻ dựa vào ông xã bên cạnh, “Nhìn bọn họ...”

“Anh đã sớm biết.” Trình Chính Khôi vui mừng ôm bà xã.

Còn nhớ khi anh kết hôn, Cổ Việt Di từng giễu cợt anh vì một thân cây buông tha cho cả khu rừng rậm.

Nay cậu ấy thì sao? Vì một gốc cây non lại bỏ qua cả khu rừng rậm.

Phóng viên đã đông đủ, thời gian dự định chính thức bắt đầu.

Cổ Việt Di vô cùng yêu thương ôm lấy bà xã Kim Bối Nhi đứng trên bục, Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi ngồi bên cạnh vì bọn họ làm nhân chứng.

Đèn flash ở hội trường chớp lóe liên tục, Kim Bối Nhi căng thẳng đến nỗi hai tay ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt tay Cổ Việt Di tìm chỗ dựa.

Bàn tay Cổ Việt Di quan tâm nắm chặt bàn tay mềm của cô, cho cô toàn bộ dũng cảm, còn thỉnh thoảng mỉm cười trấn an Kim Bối Nhi.

“Anh Cổ, tin tức kết hôn của anh và cô Kim Bối Nhi là thật sao?”

Trình Chính Khôi vội vàng thay Cổ Việt Di trả lời: “Tôi có thể làm chứng, là thật, tôi và bà xã của tôi đều là nhân chứng của anh Cổ và cô Kim Bối Nhi.”

“Chị Cổ, nghe nói hiện giờ chị vẫn là học sinh cấp ba, đây cũng là sự thật sao?”

Kim Bối Nhi nhìn thoáng qua Cổ Việt Di, Cổ Việt Di cho cô một ánh mắt cổ vũ, Kim Bối Nhi hít thật sâu, cầm lấy Microphone. “Năm nay tôi tốt nghiệp trung học, đã mười chín tuổi, sớm qua tuổi pháp định (tuổi theo luật pháp).”

Cổ Việt Di cho cô một nụ cười khen ngợi.

“Chị Cổ, cho hỏi vì sao chị lại gả cho tổng giám đốc Cổ? Theo chúng tôi biết tổng giám đốc Cổ lớn hơn chị mười tuổi, hai người có gặp khó khăn trong việc tìm hiểu nhau không?”

Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai dần quen, Kim Bối Nhi hào phóng cầm lấy Microphone, “Các người hỏi tôi vì sao gả cho Việt Di, đơn giản chỉ có một chữ -- yêu, tôi yêu Việt Di.”

Cuối cùng cô cũng nói yêu anh, lại nói trước mặt mọi người.

Cổ Việt Di xúc động cúi người hôn hai má của Kim Bối Nhi, thì thầm bên tai cô: “Anh cũng yêu em.”

Hành động của anh khiến cho Kim Bối Nhi xấu hổ đến nỗi thoáng chốc gương mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, cong môi cười ngọt ngào tiếp tục trả lời vấn đề khác của phóng viên: “Tôi với ông xã không gặp vấn đề gì trong việc tìm hiểu nhau cả.”

Trên mặt Cổ Việt Di hiện lên lúm đồng tiền thật to.

Phóng viên thừa cơ hỏi: “Xin hỏi khi nào anh Cổ sẽ tổ chức tiệc mừng?”

Cổ Việt Di thản nhiên trả lời: “Vốn dự tính chờ Bối Nhi học xong đại học, về phần có thể thay đổi hay không, vẫn là phải xem ý của Bối Nhi”

Phóng viên đánh rắn tuỳ côn (tức là cầm cây nào thì đánh bằng cây đó), theo vấn đề vừa rồi hỏi tiếp: “Chị Cổ, vậy ý của chị như thế nào?”

“Tôi?” Kim Bối Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, trên hai má lộ vẻ thẹn thùng đỏ bừng, “Vẫn là theo kế hoạch từ trước, chờ tôi học xong đại học sẽ mời khách sau.”

“Ngoài ra có một vấn đề, không biết tổng giám đốc Cổ sẽ giải quyết chuyện người yêu cũ như thế nào?”

Vấn đề này vừa hỏi ra, lập tức khiến cho toàn bộ phóng viên kinh ngạc quay đầu xem ai là người đưa ra vấn đề này.

Cổ Việt Di kinh ngạc nhìn người đặt câu hỏi -- là Eva! Cô ta tới làm gì?

Kim Bối Nhi cũng đã thấy Eva xuất hiện, khiếp sợ khẽ mấp máy môi. Sao cô ta lại đến đây?

Eva có vẻ không muốn bỏ qua cho Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi, cầm Microphone chậm rãi đi lên phía trước. “Tổng giám đốc Cổ, sao anh không nói gì hết vậy? Tôi theo anh bao nhiêu năm, cuối cùng anh lại kết hôn với một cô bé.”

Trong phút chốc, tất cả tia sáng đèn flash đều tập trung vào Eva cố ý gây phiền toái, Eva không hề sợ hãi tiếp tục tới gần Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi. “Vì sao không trả lời tôi? Anh nghĩ không nói lời nào thì sẽ không có gì sao?”

Ánh mắt lạnh băng Cổ Việt Di bắn về phía Eva, “Eva!”

Eva si tình nhìn Cổ Việt Di, “Thì ra anh còn nhớ tên tôi, có thể thấy được trong lòng anh còn có tôi, nhất định là con nhóc đáng ghét kia níu kéo anh không buông.”

Hai mắt bừng bừng lửa giận trừng về phía Kim Bối Nhi, Eva đột nhiên vứt bỏ Microphone, nhanh chóng cầm lấy con dao nhỏ giấu trong bao bố nhằm phía Kim Bối Nhi, thảm thiết hét lên: “Không cho phép cô cướp đi Việt Di của tôi!”

Cổ Việt Di không biết mục đích Eva xông lên trước, nhưng nhìn lửa giận trong mắt Eva, anh có thể xác định cô ta tuyệt đối không có ý tốt.

Trước lúc Eva lao tới Kim Bối Nhi vài bước, Cổ Việt Di xoay một vòng ôm lấy Kim Bối Nhi, dùng thân thể của mình bảo vệ người phụ nữ anh yêu nhất.

Nháy mắt, Cổ Việt Di cảm giác một vật cứng sắc nhọn đâm vào thân thể của mình, hai mắt anh trợn to, Kim Bối Nhi phát hiện sự khác thường, sợ tới mức hoa dung thất sắc (gương mặt đẹp mất sắc, ‘ mặt mày tái nhợt, kinh hoảng tột độ’) ôm lấy Cổ Việt Di thét chói tai: “Ông xã...”

Sắc mặt Cổ Việt Di trắng bệch, gắng gượng mỉm cười, “Bà... xã... Không sao.” Ôm chặt Kim Bối Nhi rồi ngã xuống, màu máu tươi phút chốc nhộm đỏ quần áo Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di tựa vào người Kim Bối Nhi, tay vỗ về mặt Kim Bối Nhi, Kim Bối Nhi hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, “Ông xã.”

“Anh đã nói... rồi... Mọi việc có... anh.” Mặt anh tựa sát gương mặt Kim Bối Nhi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Kim Bối Nhi kiềm nén tới không thể động đậy, chỉ có thể ôm lấy đầu Cổ Việt Di, khóc khàn cả giọng: “Ông xã, tỉnh lại, anh không thể chết được, không thể chết được.” Cô hôn khuôn mặt dần dần lạnh như băng, “Em yêu anh, em yêu anh.”

Tiếng kêu sợ hãi nhốn nháo khắp hội trường --

“Tổng giám đốc Cổ bị thương.”

Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi bối rối, trấn tĩnh từ trong nỗi sợ hãi, Trình Chính Khôi quát to: “Mau gọi xe cứu thương!”

Trịnh Vũ Hi thử kéo Kim Bối Nhi ra khỏi thân thể Cổ Việt Di, nhưng Kim Bối Nhi một tay ôm chặt đầu Cổ Việt Di, tay kia thì không ngừng quơ quàng, đau thương kêu to: “Tránh ra, không cần kéo tôi, tôi muốn ở bên cạnh ông xã của tôi.”

Lưỡi dao sắc bén xuyên qua bao bố, Eva thở phì phò sững sờ đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt cái bao bố nhộm đỏ máu của Cổ Việt Di.

Eva vạn lần không nghĩ rằng sẽ thất bại, người cô định ra tay là Kim Bối Nhi, vì sao ngay lúc nguy hiểm anh lại đỡ một dao cho Kim Bối Nhi chứ!

Nhìn Cổ Việt Di dùng thân thể của mình che chở cho Kim Bối Nhi, ngay cả khi ngã xuống kia còn ôm chặt Kim Bối Nhi không buông, có thể thấy được tình yêu của anh đối với Kim Bối Nhi sâu đậm cỡ nào, anh tình nguyện mình bị thương cũng không để cho cô chịu chút tổn thương nào.

Eva đã bị chấn ngạc (chấn động + kinh ngạc) đứng tại chỗ, bao bố trong tay rơi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, lắc đầu điên cuồng, gào lên như người mất trí: “Không! Tôi không phải muốn giết người, tôi không phải...”

Giây lát, bảo vệ công ty lập tức kéo tới bắt Eva, mang cô rời khỏi hội trường.

Cổ Việt Di bị được nhân viên cứu hộ nâng lên cáng, một bàn tay Kim Bối Nhi nắm chặt tay Cổ Việt Di không buông, một bàn tay luôn vuốt ve khuôn mặt anh, nước mắt của cô rơi lã chã, từng giọt nước mắt cứ thế rơi lên mặt anh.

“Ông xã, anh không thể chết được, em không muốn biến thành quả phụ.”

Cô không cần những ngày không có anh...

Cổ Việt Di nhắm chặt hai mắt, đôi môi trắng nhợt run run lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Bà xã đáng yêu sợ biến thành quả phụ? Nếu hôm nay đổi thành người phụ nữ khác nói những lời này, cho dù anh không qua khỏi, cũng sẽ nhảy ra khỏi mộ tìm cô ta tính sổ. Nhưng những lời này từ miệng Kim Bối Nhi nói ra, anh có thể hiểu được ý trong lời nói của cô.

Cô yêu anh!

Cổ Việt Di kiên cường giữ vững tinh thần trấn an Kim Bối Nhi: “Anh không sao, sẽ không... để em biến thành quả phụ, anh muốn ở bên em... Thật lâu... Thật lâu...”

Trịnh Vũ Hi bước đến thử giữ chặt Kim Bối Nhi, lo lắng khuyên nhủ cô: “Bối Nhi, để xe cứu thương đưa Việt Di đến bệnh viện.”

“Không! Em không thể để anh ấy đi một mình, tôi muốn đi cùng anh ấy.” Kim Bối Nhi liều mạng nắm chặt tay Cổ Việt Di không buông.

“Bối Nhi, cứu người quan trọng, em đừng càn quấy nữa.” Trịnh Vũ Hi vừa vội vừa hoảng, không biết làm sao nhìn cô.

“Em không càn quấy, anh ấy và em đã nói có viêc gì cũng sẽ cùng đối mặt, em muốn ở bên cạnh anh ấy.” Kim Bối Nhi hoảng loạn khóc lớn.

Thời gian cứu người cấp bách, nhân viên cứu hộ không thể chần chờ đành phải đồng ý. “Chị Cổ, thế thì chị đi cùng anh Cổ vậy.”

Kim Bối Nhi vừa nghe có thể cùng đến bệnh viện với Cổ Việt Di, không chút nghĩ ngợi liền bỏ tay Trịnh Vũ Hi ra, đi theo Cổ Việt Di lên xe cứu thương.

Ở trên xe, cô vẫn nắm chặt tay Cổ Việt Di như cũ, “Em sẽ ở bên anh, một bước cũng sẽ không rời đi.”

“Anh không sao...” Cổ Việt Di nhìn cô nước mắt giàn giụa, vô cùng đau lòng, cố vươn tay vuốt mặt của cô. “Ngoan... Đừng khóc.”

Kim Bối Nhi vừa nóng vội vừa đau lòng càng khóc to hơn, “Đã là khi nào, còn bảo em đừng khóc, anh nói thì em sẽ không khóc sao?”

Nói cũng phải! Sự thẳng thắng Kim Bối Nhi làm cho Cổ Việt Di không biết nên khóc hay cười, nhưng lúc này anh đã không còn sức lực tranh cãi cùng cô, chỉ có thể dùng khí lực còn sót lại, yếu ớt nói: “Anh yêu em.”

Kim Bối Nhi xúc động áp má vào mặt anh, khóc nói: “Em cũng yêu anh.”

Đợi chờ, trông mong, rốt cục cũng nghe được lời nói mà anh tha thiết mong chờ, mặc dù trong cuộc họp phóng viên cô cũng từng nói yêu anh, nhưng giờ phút này cảm giác là chân thật nhất.

Khóe môi Cổ Việt Di lộ ra mỉm cười thỏa mãn, không tiếc nuối, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Không!” Sắc mặt Kim Bối Nhi kinh hoảng vuốt hai má Cổ Việt Di, “Ông xã, tỉnh... tỉnh... Ông xã.”

Rốt cục đến bệnh viện.

Kim Bối Nhi không thể không buông Cổ Việt Di ra, trơ mắt nhìn Cổ Việt Di bị một đám nhân viên bệnh viện đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.

Cả người cô ngây ra như phỗng đứng ngoài phòng giải phẫu, Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi lúc này cũng đã đến, nóng lòng như lửa đốt đi đến bên cạnh Kim Bối Nhi.

Trịnh Vũ Hi sốt ruột hỏi Kim Bối Nhi: “Việt Di đâu?”

Kim Bối Nhi ngơ ngác nhìn cửa phòng giải phẫu.

Trình Chính Khôi bước đến hỏi cô y tá đang rảnh tay ở trước phòng, vẻ mặt lo lắng xoay người trở về bên cạnh các cô. “Việt Di đã vào phòng phẫu thuật.”

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi vẻ mặt dại ra, trong lòng càng thêm lo lắng, “Bối Nhi, Việt Di không sao đâu.”

“Thật không?” Kim Bối Nhi vẫn đang sững sờ nhìn cửa phòng giải phẫu

Nhớ đến máu tươi nhộm đỏ trên người anh, cả người Kim Bối Nhi nhịn không được run run.

Trịnh vũ Hi nhìn đôi mắt to đầy nước mắt và sợ hãi kia, không khỏi bắt đầu lo lắng cho Kim Bối Nhi, cô nhẹ nhàng vỗ mặt Kim Bối Nhi, thử gọi lại hồn của cô. “Bối Nhi, em có khỏe không?”

Kim Bối Nhi mở to đôi mắt long lanh nhìn Trịnh Vũ Hi, “Chị họ, Việt Di anh ấy không có việc gì chứ?”

“Sẽ không đâu, em yên tâm.” Trịnh Vũ Hi ôm vai của cô, đưa cô tới ghế chờ bên cạnh, “Đừng lo lắng, hãy tin Việt Di, anh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Đúng, chắc là sẽ không có việc gì.” Kim Bối Nhi mở to đôi mắt to vô hồn, thì thào tự nói: “Anh ấy là người giữ lời hứa, anh ấy nói muốn ở bên mình thật lâu, thật lâu.”

“Đúng, anh ấy sẽ bên cạnh Bối Nhi thật lâu, thật lâu.” Trịnh Vũ Hi nhìn bộ dạng tâm hồn vỡ vụng của Kim Bối Nhi, không khỏi làm cô tuông rơi nước mắt.

Vốn là một cuộc hôn nhân không được xem trọng, không nghĩ tới cuối cùng cảm tình của bọn họ lại sâu đậm như thế.

Trình Chính Khôi thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào) nhìn Kim Bối Nhi, bây giờ nói an ủi Kim Bối Nhi đều là dư thừa, trừ phi Cổ Việt Di không có việc gì, nếu không anh sợ Bối Nhi sẽ không chấp nhận được.

Hai giờ sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra phòng giải phẫu, gọi: “Người nhà của Cổ Việt Di.”

Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi không có phản ứng gì, chỉ thấy cô không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, ngoảnh mặt làm ngơ với bác sĩ vừa kêu to.

Trình Chính Khôi bước nhanh đến trước mặt bác sĩ, “Tôi là người thân của Cổ Việt Di, bây giờ cậu ấy thế nào?”

Bác sĩ mỉm cười nói: “Tất cả ổn rồi, lập tức có thể đưa về phòng bệnh.”

Việt Di không có việc gì! Trình Chính Khôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Bối Nhi, bác sĩ nói Việt Di không sao rồi.”

“Thật chứ? Vậy sao còn chưa nhìn thấy anh ấy.” Cô muốn tận mắt thấy mới có thể yên tâm.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, ba nhân viên phụ giúp đẩy giường bệnh, “Người nhà của Cổ Việt Di.”

Kim Bối Nhi nhìn giường, hơi thở gấp gáp, cô nhận ra khuôn mặt tái nhợt nằm ở trên chiếc giường nhỏ màu trắng kia.

Là ông xã của cô, là Việt Di! Kim Bối Nhi bước nhanh đến, một tay vịnh lấy đầu giường, một tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Cổ Việt Di, gọi nhẹ: “Ông xã.” Nước mặt xúc động phút chốc giống như sợi trân châu bị đứt, ồ ồ rơi xuống.

Cổ Việt Di thoáng có ý thức, anh nghe được tiếng gọi đau buồn của Kim Bối Nhi, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, môi mấp máy giống như đang nói chuyện.

Kim Bối Nhi vội vàng cúi đầu, kề tai bên môi anh.

“Bà, Bà... xã.”

Một câu gọi nhẹ làm cho nước mắt của Kim Bối Nhi lại lần nữa dâng lên, cô hít hít cái mũi, tay nhỏ bé cố gắng ôm trọn bàn tay to, “Ông xã, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.”

“Uh.” anh đáp nhẹ, lập tức nặng nề ngủ.