Ánh ban mai tỏa sáng trên vùng đất bí ẩn của thành phố S. Những chú chim non thi đua nhau cất lên tiếng hót lãnh lót của mình. Hòa cùng tiếng gió thổi lá cây rì rào quanh ngôi biệt thự sang trọng kết hợp với một chút mùi vị cổ xưa, bí ẩn. Làm mọi người cảm thấy thanh bình trên vùng đất này.

Ánh mặt trời nghịch ngợm,len lõi vào những khe màng hở chiếu gọi vào gương mặt trái xoan cổ điển,mộc mạc. Mái tóc màu tím than được thả tung khắp nơi. Chân mày lá liễu, đen nhạt.Đôi mắt nhắm chặt làm rõ nét lên hàng lông mi dài, cong vút. Sống mũi dọc dừa kết hợp khéo léo cùng đôi môi hoa anh đào hồng nhạt và làn đường mịn màng như em bé tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

"Reng,,,reng,,reng"Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên đúng 7:00 đủ để đánh thức toàn bộ người trong căn biệt thự giấc dậy. Nhưng người trên giường không có một động tĩnh gì cả. Không nhúc nhích chỉ nằm yên một chỗ như cái đồng hồ không phải đánh thức mình.

Đồng hồ reo lên một lần nữa nhưng chưa reo hết tiếng thì đã bay một đường parabol vào bơi chung cùng cá. Dường như, người cài đồng hồ đã biết sẽ có điều này xảy ra nên để một đống đồng hồ cứ năm phút reo một lần. Mỗi lần reo là đồng hồ sẽ có một đường parabol bay tứ lung tung. Nên tổng cộng số lượng đã hi sinh vì nghề nghiệp là 24 cái.

"Cốc...cốc...cốc. Tứ tiểu thư mời cô xuống ăn sáng." quản gia nhận được là sự yên lặng. Ông cười khổ một cái, mỗi lần tứ tiểu thư trở về đây thì không bao giờ thức trước 13:00. Nhưng với bổn phận là đầy tớ,ông cần phải phục vụ chủ của mình đầy đủ mọi thứ theo nguyên tắc dù là không được tiếp nhận.

____*-*____

So với sự yên bình của vùng đất bí ẩn thì trong thành phố S vô cùng náo nhiệt. Xe cộ đông đúc, dòng người hòa vào nhau. Có người đi làm, đi học, đi dạo phố,.. Xung quanh làm những nhà tầng bao bọc.

Trong đó cả thế giới gọi hai nóc nhà của thành phố S là tập đoàn" Ngạo Thiên Trị Vũ" của Ngạo gia và tập đoàn "Tuyệt Thế Y Ngân" của Tuyệt gia. Hai tập đoàn đều phát triển ra đa quốc tế xếp vào top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới.Nhìn chung thì thấy hai tập đoàn này đều như nhau nhưng thực chất tập đoàn "Ngạo Thiên Trị Vũ" lại được thế giới công nhận phát triển hơn tập đoàn "Tuyệt Thế Y Ngân". Nên khi xếp vào top 10 phiệt tài của thế giới, Ngạo gia đứng đầu rồi mới tới Tuyệt gia.

Tại tập đoàn "Tuyệt Thế Y Ngân" tầng riêng biệt giành riêng cho tổng giám đốc có một sự ồn ào không hề nhẹ.

"Rốt cuộc tổng giám đốc đi đâu rồi" Tuyệt Ngụy Khanh thân hình rất là "cân đối" ba vòng như một, gương mặt tròn trịa mập mạp. Làm trái banh đá là rất chuẩn. Tức giận nhìn chằm chằm vào thư kí tổng giám đốc Mạo Kì Chiêu.

"Tổng giám đốc hiện tại ngài ấy chưa đến. Nếu ngài có công văn gì gấp thì cứ để đây. Khi nào tổng giám đốc đến tôi sẽ báo cáo lại cho ngài ấy" Mạo Kì Chiêu ngoài mặt nói cười vui vẻ nhưng trong lòng âm thầm chưởi bới Tuyệt Ngụy Khanh đầy khinh bỉ.

"Cô ta chưa đến. Giấc này là mấy giờ rồi mà chưa đến. Đúng là không có phép tắc gì cả" Tuyệt Ngụy Khanh hứ một cái, đôi mắt đầy sự khinh bỉ.

" Tuyệt quản lí tôi có hai điều nhắc nhở ngài. Thứ nhất ở đây là tập đoàn ,tổng giám đốc là lớn nhất ngài không có quyền gọi cô này cô kia. Thứ hai ở đây không ai có quyền cấm cản tổng giám đốc cả, dù hôm nay ngài ấy không đến cũng chẳng có việc gì cả. Mong ngài nên hiểu rõ quyền hạn của mình" Mạo Kì Chiêu ghét nhất là loại người tham lam chỉ nghĩ đến quyền lợi của mình mà không xem ai ra gì cả người thân cũng bỏ mặc. Nên nói không khách khí gì cả.

"Cậu... Nói chuyện với tôi dị đó hả? Giỏi lắm, hay lắm. Cậu chờ xem tôi xử cậu thế nào. Coi thử con nhỏ đó có binh cậu không" Tuyệt Ngụy Khanh tức muốn hộc máu. Cả chủ lẫn tớ đều như nhau. Đúng là chủ nào cho nấy không sai chút nào.

"Đúng là phiền phức. Cậu quả thật là thiên tài, sống chung với những loại người này mà có thể chịu đựng được" Mạo Kì Chiêu thấy Tuyệt Ngụy Khanh đã đi xa thì thở dài, lẩm bẩm một mình.

"Mới phát hiện nha, Mạo thư kí đẹp trai mà bị tự kỉ. Tự lẩm bẩm một mình."Mạc Mỵ Miêu thình lình xuất hiện nhìn Mạo Kì Chiêu cười khúc khích châm chọc cậu.

"Mèo à, tối ngày em không sủa em chịu không nổi hả" Mạo Kì Chiêu khoanh tay nhìn bà xã yêu dấu tối ngày móc họng anh"Hồi nãy,sao em không ra đây nói chuyện với Tuyệt quản lí đẹp trai hơn người đó một chút"Tay đặt trên cằm xoa xoa nhìn cô vui vẻ cười.

"Ông xã chẳng lẽ anh muốn con heo đó nhìn em sao?" Mạc Mỵ Miêu rất thức thời mà nhìn thấy Mạo Kì Chiêu đang tức giận nên nhanh chóng nịnh nọt đi duyên dáng lại Mạo Kì Chiêu. Hai tay vòng qua cổ anh, đôi mắt giả vờ bất ngờ nhìn chằm chằm vô cùng đáng thương. Làm tan chảy bất kì trái tim của người đàn ông.

"Bà xã là bảo bối của anh nên sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra"Mạo Kì Chiêu dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mộng của Mạc Mỵ Miêu từng chút một cho đến khi cô không còn sức lực anh mới buông tha. Lúc đó hai người mới bắt đầu làm việc của mình.

____*-*____

Tuyệt Y Tuyết khẽ mở đôi mắt xinh đẹp ra, vươn vai một cái nhìn xung quanh phòng một lượt. Cô mới bắt đầu ngồi dậy xem giờ.

"Hey..Lại bỏ một ngày, chán thiệt" Tuyệt Y Tuyết nhìn đúng 15:00 than thở một chút rồi mới đi làm vệ sinh.

"Tứ tiểu thư, có thất hộ pháp điện tìm ngài"Quản gia cúi đầu chào Tuyệt Y Tuyết rồi báo cáo.

"Có nhắn gì không?" Tuyệt Y Tuyết lạnh nhạt hỏi có lệ.

"Thất hộ pháp chỉ nói chừng nào ngài thức thì điện cho ngài ấy"

Tuyệt Y Tuyết rảo bước đi vào thư phòng. Trong phòng rất đơn giản một chiếc ti vi thể lỏng treo trên tường, một bàn làm việc đặt một chiếc vi tính và một số tài liệu. Xung quanh là những kệ sách về kinh tế và kinh doanh.

"Có chuyện gì không?" Tuyệt Y Tuyết ngồi trên ghế vô cùng thoải mái nhìn người xuất hiện trên màn hình ti vi lỏng.

"Nếu ta nói ta kiếm con để hỏi thăm con, con tin không?" Tuyệt Nghị Kiếm nhìn Tuyệt Y Tuyết đầy thương xót.

"Bớt nói nhảm đi. Có chuyện gì thì nói mau đi,tôi còn có công việc cần giải quyết nữa" Đối với tình thương của Tuyệt Nghị Kiếm giành cho Tuyệt Y Tuyết, Tuyệt Y Tuyết không hạnh phúc mà còn thấy kinh tởm.

"Tuyệt Ngụy Khanh báo với gia chủ con không giải quyết công việc của tập đoàn không nghiêm túc nên gia chủ yêu cầu chú phải giám sát con trong thời gian tới. Chú mong con sẽ hợp tác"Tuyệt Nghị Kiếm trở lại dáng vẻ nghiêm nghị của mình như hàng ngày.

"Tôi không phản đối nhưng đừng xía vào chuyện của tôi làm là được. Còn gì nữa không?"Tuyệt Y Tuyết nhún vai một cái, ngáp một cái rồi nhìn Tuyệt Nghị Kiếm.

Tuyệt Y Tuyết muốn xem thử nhà họ Tuyệt có bản lãnh như thế nào mà giám sát cô.

"Không c.." Tuyệt Nghị Kiếm chưa nói dứt câu thì đã biến mất màn hình tinh thể lỏng.

Tuyệt Y Tuyết xem một chút công văn nhưng hình như cô không thể nào tập trung được. Cô nhanh chóng gạt công việc sang một bên chuẩn bị đồ đến "Tuyệt Thế Y Ngân"

_____*-*____

"Mạo Kì Chiêu, Mạc Mỵ Miêu chuyện gì đã xảy ra?" Tuyệt Y Tuyết nhìn cặp vợ chồng âu yếm, thân thiết đến nỗi cô đến mo chẳng hay. Nếu mà sát thủ tìm tới chắc phải tốn tiền mua quan tài rồi.

"Chủ tử, cậu đến làm gì vậy. Không phải cậu nói không đến sao?" Mạo Kì Chiêu và Mạc Mỵ Miêu sốc không hề nhẹ.

Hôm nay nhất định là có vấn đề. Vấn đề lớn luôn chứ không phải nhỏ nữa. Mọi lần cứ mười ngày mà thấy chủ tử làm ở tập đoàn không nghĩ ngơi thì sẽ có một ngày không đến tập đoàn. Đây là việc mamà bốn năm qua luôn sảy ra. Vậy mà lần này không giống như vậy.

"Hai người còn hỏi nữa? Ở đây đã xảy ra chuyện gì mà Tuyệt Ngụy Khanh nói với gia tộc tôi không làm tròn trách nhiệm tổng giám đốc để cho Tuyệt Nghị Kiếm được lệnh theo dõi hành tung của tôi" Tuyệt Y Tuyết tặng cho hai người ánh mắt cảnh cáo, lạnh lùng nói.

"Thực ra hồi sáng Tuyệt Ngụy Khanh có tìm cậu nhưng không có liền tức giận chưởi bới cậu nên chồng tớ tức giận thay cậu nói chuyện với con heo mập đó khó nghe chút. Chứ có gì đâu?" Mạc Mỵ Miêu vô tội chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

"Phiền phức thiệt. Vài bữa làm việc cẩn thận một chút, thông báo cho Nhạt Đình và Mỹ Anh một tiếng"Tuyệt Y Tuyết phân phó xong rồi nhanh chóng bỏ vào phòng để lại cặp vợ chồng nhìn nhau thở dài.