Hai người không hẹn mà cùng cười phá lên, ôm chầm lấy nhau. Khóe mắt Lam Tử Tuyết nặng trịch, thứ chất lỏng đáng ghét đó bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra, cô mím chặt môi, xoa xoa tấm lưng rộng của chàng trai trẻ.

"Em béo lên rồi!"

"Còn chị thì càng ngày càng gầy!" Thiếu niên chép miệng, cau mày, lần này chỉ còn mỗi Lam Tử Tuyết cười khẽ.

Lam Tử Trình kéo ghế đối diện ra, đỡ chị mình ngồi xuống. Trên người cậu vẫn còn mặc áo blouse trắng, hai người mấy năm không gặp việc đầu tiên làm lại là hỏi bệnh.

"Thằng nhóc này! Dám chơi chị!" Lam Tử Tuyết nhéo mũi Lam Tử Trình một cái, vờ nổi cáu.

Lam Tử Trình vuốt vuốt sóng mũi cao, cười hì hì với chị mình. Hai người lâu như thế không gặp mặt, cậu đương nhiên rất nhớ chị ấy, nhưng sức khỏe Lam Tử Tuyết vẫn là quan trọng nhất, không hỏi kĩ càng cậu không yên tâm.

"Em cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à?"

"Hì, có chị ở đây, em đâu dám ở đó lâu!"

"Hừ, tên đó chẳng phải mong em ở đó càng lâu càng tốt sao?"

"Hì, chị, chị đừng giận anh ấy!"

Lam Tử Trình gãi đầu cười tít mắt nịnh nọt chị mình. Ánh mắt Lam Tử Tuyết trước sau vẫn đặt trên người đứa em này, bỗng nhiên trong vài giây thất thần lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt cô liền tối lại, lông mi dài phủ xuống che đi nét buồn, nhưng chỉ thoáng qua trong phút chốc, rất nhanh liền khôi phụ trạng thái bình ổn như nước của nó.

Nhưng Lam Tử Trình là bác sĩ tâm lí, hơn nữa còn là bác sĩ đích thân điều trị bệnh cho Lam Tử Tuyết, làm sao không nhận ra biến chuyển của cô, ánh mắt cậu cũng nhanh nhạy mà phóng về phía đó, khoảng cách đủ gần để cậu nhìn thấy tận mắt khuôn mặt đó, người khiến chị gái cậu năm năm qua chưa từng được ngủ yên giấc.

Lam Tử Trình biết lỗi không phải do hắn ta, nhưng nếu ngày đó hắn không rời đi mọi chuyện đâu thể như vậy, rõ ràng có thể mạnh miệng nói yêu chị, vậy mà mất hút cả năm năm. Năm năm qua hắn ta sống thế nào Lam Tửu Trình không hình dung được, nhưng cậu biết chị gái mình không dễ dàng mà trụ vững đến ngày hôm nay, là từng bước từng bước dẫm lên đau khổ, đau càng thêm đau mà sống tiếp. Thứ hành hạ chị ấy bao nhiêu lâu nay không phải là căn bệnh này, mà có lẽ là chính chị ấy, chính tình cảm mà chị dành cho hắn ta.

"Chị... tại sao lại không chịu buông bỏ?"

"Nếu có thể chị đã buông bỏ từ lâu rồi." Lam Tử Tuyết biết em trai đang lo lắng cho mình, lông mi dài lại rủ xuống.

Đôi mắt Lam Tử Tuyết tựa như một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy nơi đó trời yên biển lặng, nhưng mỗi lần Lam Tử Trình nhìn thấy, đều là hình ảnh những nỗi đau không tên đang gào thét dưới đáy vực, nhiều không đếm xuể. Lam Tử Tuyết ngoài mặt luôn cười cười nhưng thật ra lại là người hướng nội, từ nhỏ đã vậy, khó khăn lắm mới có một người phá vỡ được bức tường phòng vị trong tim cô, nhưng người đó lại càng tàn nhẫn, chém lung tung trong đó, khiến tim cô không lành lại được nữa. Lam Tử Trình tuy là bác sĩ trị liệu cho cô nhưng cũng chỉ là trong thời gian cô bị trầm cảm, sau này dù cậu có làm cách nào cũng không khiến cô mở lòng được nữa.

Trong tim mỗi người luôn có một bức tường phòng vệ, mỗi lần tổn thương liền được xây lại, càng ngày càng dày, càng lớn, càng chắc chắn. Lam Tử Trình có thể thấy bức tường trong tim cô đã chiếm đóng cả con tim, chỉ chừa một lỗ hỏng cho Đồng Đồng, còn lại đừng hòng ai có thể vào được. lam Tử Trình rất nhớ, rất nhớ một Lam Tử Tuyết của lúc trước, dù cô đối với cậu không mặn không nhạt, nhưng cậu có thể nhìn thấy mỗi ngày Lam Tử Tuyết đều cười - nụ cười của hạnh phúc, không phải như bây giờ, vẫn là áng mây trông bồng bềnh tự do, nhưng cũng có thể tùy thời biến mất.

Lam Tử Tuyết sau khi chữa khỏi bệnh lại chọn cho mình một mục tiêu sống, một thứ có thể giữ cô lại trần đời. Đáng cười là, đó không phải là người thân cô, không phải là bạn bè, không phải là con gái cô, càng không phải là tiền bạc hay địa vị.

Mà lại là hắn.

"Tạ Nhạc anh ta đối xử rất tốt với chị, cũng rất quan tâm chị."

"Chị biết."

"Vậy sao chị không thử?" Thử yêu một người khác. Bắt đầu một tình yêu mới luôn là cách tốt nhất để quên đi một người. Chỉ cần còn sống thì không gì là quá muộn.

Lam Tử Tuyết nâng mi, chăm chú nhìn cậu, rồi lại lắc đầu.

"Tử Trình, đừng ngoan cố như vậy! Là thiêu thân thì phải lao vào lửa, đừng biến anh ấy trở thành một con thiêu thân giống như chị!"

Lam Tử Trình chỉ có thể thở dài. Cậu biết nói gì cũng là dư thừa nhưng vẫn ôm hy vọng, hy vọng Lam Tử Tuyết có thể buông bỏ.

Hai tiếng cộc cộc vang lên, Lam Tử Trình nhìn ngón tay thon dài rắn rỏi đang gõ xuống mặt bàn trước mặt mình mà cười khổ, hỏi:

"Anh vào đây làm gì vậy?"

"Tìm em." Từ Lâm âm trầm nói, còn không quên liếc nhìn Lam Tử Tuyết ở đằng sau, cau mày một cái.

Lam Tử Trình lắc đầu chịu thua, chỉ có thể đứng dậy kéo Từ Lâm qua một bên, giới thiệu hai người với nhau:

"Đây là chị gái của em!"

"Còn đây là bạn trai em!"

Lam Tử Tuyết cũng không ngạc nhiên, cười với hai người một cái. Từ Lâm nghe thấy cậu gọi mình như vậy liền vui vẻ cười, vẻ mặt băng lãnh cũng bỏ đi.

Lam Tử Trình đã sớm kể với Lam Tử Tuyết chuyện của hai người. Người thân của cô trên đời này còn lại không nhiều, cô cũng không phải người cổ hủ, có định kiến gì với đồng tính luyến ái, chỉ mong người đàn ông này sẽ giúp cô chăm sóc em trai, thay cô bù đắp cho nó. Thứ cô thiếu nợ nó thật sự quá nhiều, chỉ sợ đến khi nhắm mắt buông xuôi vẫn không thể trả hết.

Ba người cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng năm sao thuộc quyền quản lí của Từ Lâm, ở thành phố này hắn còn có mấy cái nhà hàng lớn nhỏ nhất. Công việc của hắn cũng từa tựa như Tạ Nhạc, khiến cô yên tâm hơn về tương lai của hai người, dù sao cũng không sợ chết đói.

Không khí trong bữa ăn cũng không đến nỗi tệ. Lam Tử Trình hiển nhiên là người nói nhiều nhất, trò chuyện không ngừng với Lam Tử Tuyết. Từ Lâm ở một bên gắp đồ ăn vào chén cho cậu, thỉnh thoảng lại gật đầu hiểu ý. Lam Tử Tuyết ngồi đối diện, phần lớn thời gian vẫn là nghe Lam Tử Trình nói chuyện, cười với cậu, lắm lúc sẽ đầy ghen tị nhìn hai người hạnh phúc.

Lam Tử Trình phải vào nhà vệ sinh, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, xung quanh bỗng chốc thanh tỉnh, chẳng thể làm gì ngoài việc đánh giá đối phương.

"Lâu rồi không gặp!" Từ Lâm nhấc ly rượu đưa lên.

"Lâu rồi không gặp!" Lam Tử Tuyết cũng nâng ly, dốc cạn một hơi.

"Tình trạng của cô xem ra không tốt như tôi tưởng tượng?"

Lam Tử Tuyết cười nhạt, hai tay đan vào nhau. Dưới ánh đèn mập mờ chất lỏng màu đỏ tươi trong ly thủy tinh càng tuyệt sắc.

"Mắt nhìn của anh tốt đấy! Đúng là thời gian của tôi không còn nhiều."

Từ Lâm cau mày hỏi cô: "Em ấy không biết?"

Lam Tử Tuyết lắc đầu cười: "Nó chỉ là bác sĩ tâm lí của tôi, những chuyện khác nó đương nhiên không biết." Chuyện này cô không muốn quá nhiều người biết, nhất là người thân cô.

Từ Lâm gật đầu, coi như đã hiểu, nghĩ một lúc lại nói:

"Tôi sẽ chăm sóc tốt em ấy!" Hắn đã hứa thì chắc chắn thực hiện được.

"Ừ." Lam Tử Tuyết cũng biết Từ Lâm là thật lòng với Lam Tử Trình nên ngày đó mới dám giao cậu cho hắn, giờ nghe hắn nói như vậy xem như đã thỏa nguyện vọng rồi.

Lam Tử Trình vừa lúc rửa tay đi ra, nhìn thấy hai người cùng nhau uống rượu, xem ra không tới nỗi ghét nhau như cậu tưởng liền vui mừng không thôi. Người cậu yêu là Từ Lâm nhưug Lam Tử Tuyết lại là chị gái cậu, nếu hai người thật sự xảy ra xung đột, cậu không biết phải làm sao.

Lúc bữa tiệc kết thúc đã quá 11 giờ, Lam Tử Trình muốn đưa cô về nhưng Lam Tử Tuyết lại không chịu, nơi này không xa nhà lắm, cô muốn đi bộ về nhà, tận hưởng bầu không khí về đêm của Bắc Kinh hoa lệ. Lam Tử Trình cũng không miễn cưỡng cô, chào một tiếng rồi lái xe rời đi.

Bước từng bước trên con đường quen thuộc, chân càng lúc càng lúc càng mỏi. Đèn đường hai bên vẫn rực sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên bóng cô. Trời đương là lúc đầu thu, trong không khí thoang thoảng mùi tử đằng, mùi của hồi ức.

Con đường này cô đã đi qua lắm lần, lúc trước là tối nào cũng đi qua, nắm tay một người mà đếm bóng đèn đường, đếm những hàng cây xanh rờn bên đường, thỉnh thoảng nói chuyện một chút, cười đùa một chút, mọi chuyện tựa như mới hôm qua. Cô nhớ con đường này có tổng cộng gần 80 cái cây, hơn 50 cái đèn đường, vậy mà cây xanh thì đã bị chặt gần hết, còn đèn đường đã có vài cái hỏng hóc, khu đất trống ngày xưa giờ nhà mọc lên như nấm. Thời tiết lúc này lạnh hơn nhiều mùa thu của nhiều năm trước, gió cứ men theo lỗ hở trên áo và khăn choàng mà lùa vào. Lam Tử Tuyết run lên một cái, theo bản năng nắm lấy tay người kia, lại chợt nhìn xuống khoảng trống bên cạnh mình liền thu tay về, cho vào túi.

Người bên đường càng lúc càng ít, con đường cô đi càng lúc càng dài. Lam Tử Tuyết không biết mình muốn đi đâu, chỉ là lúc này cô không muốn về nhà, đó là nhà của Tạ Nhạc, không phải cô.

Sương đêm rơi đầy, đọng lên tay áo cô, chẳng mấy chốc mà thấm ướt một mảng lớn. Bàn chân cô lúc này cũng dừng lại, không nhúc nhích lấy nửa bước. Lam Tử Tuyết như con rối bị tâm mình điều khiển, mãi cho đến khi toàn cảnh căn nhà lọt vào mắt cô, cô mới phát hiện bệnh tình của bản thân hình như lại nặng thêm rồi, ngay cả việc quay về đây cô cũng làm được.

Sofa lâu ngày không ai lau chùi đã đóng bụi, trên bàn là một lọ thuốc ngủ đã dùng hết phân nửa và một cốc nước để đè lên đống tạp chí kinh doanh của Mĩ - thứ cô ghét nhất. TV bị bể một mảng ở góc trên cùng bên trái, vết máu đỏ thẫm giờ đã hóa đen, trên nền gạch có hàng tá thứ rơi rụng. Lam Tử Tuyết vừa nhấc chân lên đã chạm phải thứ gì đó mềm mại, trong bóng tối cô vẫn có thể nhìn thấy, là một cái áo len nhỏ màu đỏ, trên có thêu hai con hạc đang cùng nhau bay lượn, nhưng chỉ mới may được một nửa. Cô cầm nó lên, ôm chặt trong lồng ngực, tim đập từng hồi khó nhọc đầy đau đớn.

Lam Tử Tuyết đi tới bên cửa sổ. Tấm rèm cửa lúc cô rời đi được buộc lại gọn gàng giờ đã bung ra, bị gió mưa của năm tháng làm thủng vài chỗ. Chậu hoa hồng trắng đã đổ xuống từ bao giờ, cánh hoa lúc này cũng đã khô.

Năm năm qua đối với cô mà nói chính là giống như hoa hồng nơi đây chờ đợi người đến tưới cho nó chút nước, nhưng cuối cùng lại chẳng có ai. Mọi thứ nơi đây vẫn vậy, vẫn vẹn nguyên như ngày cô rời khỏi, có chăng chỉ là cát bụi đã phủ mờ niềm thương, dìm nó sâu vào nơi gọi là "hồi ức" - là danh xưng đẹp nhất, cũng là danh xưng tàn nhẫn nhất. Là thứ mãi mãi tồn tại nhưng lại không được nhắc tới, chỉ có thể ngắm nhìn hiện tại và tương lai từ góc khuất nơi con tim.

Chân đột nhiên truyền đến cảm xúc nhói đau, Lam Tử Tuyết nhìn xuống mới phát hiện sàn nhà đầy những mảnh thủy tinh nhỏ, cô cúi người lượm từng mảnh vỡ, ghép lại thành một cái dĩa thiếu mất một góc, là mảnh ngày đó cô dùng để cắt cổ tay mình. Cô vén tay áo, vết sẹo đã mờ đi ít nhiều nhưng lại không biến mất, vẫn hiện hữu nơi cổ tay cô như một lời nhắc nhở về quá khứ ám ảnh.

Nếu năm đó cô không mắc bệnh trầm cảm, có lẽ sẽ tiếp tục ở lại nơi này lau dọn, tưới hoa, lúc rảnh rỗi sẽ lấy len đan hết cái áo kia, lúc ngồi thừ người sẽ ngẫu nhiên nhìn vật nhớ người. Nhớ cô thích nhất là vừa xem TV vừa nằm dài trên người hắn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn chăm chú đọc báo, hàng mi dài sắc lẻm phủ qua đôi mắt, ngón tay thon dài đẩy gọng kính, nhéo mũi cô một cái. Nhớ hắn thích đọc sách, nhưng lại là thứ sách khô khan nhàm chán, hắn không ép cô đọc, nhưng thích cô ngồi bên cạnh nhìn hắn đọc sách. Cô nhớ con người ngang ngược, lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nổi tính trẻ con, thích nhất là làm nũng với cô của hắn. Cô cũng nhớ một Lam Tử Tuyết dù có vấp ngã đau đến mấy vẫn có thể tự mình đứng dậy cười tươi, mỗi ngày đều tự nhắc bản thân sống tốt, chí ít là không phụ lòng mẹ trên trời cao.

Nếu năm đó không có quá nhiều người cùng lúc ra đi, cô vẫn sẽ ở lại đây, chờ hắn.

Lam Tử Tuyết dựa người vào tường ngắm căn phòng lúc trước. 

Nếu như có thể quay về ngày hôm đó, mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao!

Đột nhiên rầm một tiếng khiến cô giật bắn mình, Lam Tử Tuyết vừa ló đầu ra liền nhìn thấy một thân ảnh vừa đạp tung cửa nhà, đang lảo đảo đến đứng cũng không vững mà từng bước đi vào. Hô hấp của cô ngừng trệ, vội co người thu lại vào một góc, hai tay ôm chặt cái áo len trong ngực, lắng nghe từng nhịp thở của người kia.

Cô vẫn sợ hắn sẽ bước vào phòng ngủ hay phát hiện căn nhà có điểm gì đó bất thường. Nhưng không, Tạ Phong hình như đã uống quá nhiều, mùi rượu thoang thoảng trong không khí, phịch một tiếng, hình như hắn đã ngã người lên sofa mà ngủ sâu, say đến mức căn bản không có sức bước đến giường.

Trái tim đang yên vị trong lồng ngực Lam Tử Tuyết đột nhiên run lên rồi lại đập loạn xạ, đau thắt. Tiếng ngáy khe khẽ của hắn truyền đến, có gì đó thôi thúc cô mau ra ngoài, lúc đó cô có thể nhìn thấy hắn, chạm tay vào gương mặt như chạm khắc của hắn, điều mà bao lâu qua không đêm nào cô không mong mỏi. 

Nhưng lại có một thứ khác níu chặt cô ở lại, không cho chân cô rời đi. Cảm xúc hỗn loạn đang kêu gào trong lòng ngực cô, mà đau đớn và tự ti lại chiếm phần lớn, trong tay bọn chúng đều có một con dao, không ngừng rạch từng nhát vào tim cô.

"Tử Tuyết, Tử Tuyết..." Tạ Phong đã say đến bất tỉnh nhân sự, mơ hồ gọi người mà hắn ngày đêm mong nhớ, người chữa lành vết thương cho hắn rồi lại chém hắn một đau chí mạng, người đang ngồi thu người lại một góc trong phòng ngủ, cách hắn chỉ một bức tường mỏng manh, nhưng cả hai lại bị một sợi dây vô hình trói buột, không thể nhìn thấy nhau.

Tiếng gọi của hắn rất nhỏ, lại ngập ngừng ngắt quãng, nhưng trong không gian rộng lớn này lại rõ hơn bao giờ hết, không ngừng lặp lại bên tai cô, so với những lời ngọt ngào đường mật còn động lòng hơn. 

Nước mắt lăn dài trên má cô, càng lúc càng nhiều, tràn ra khắp mặt, Lam Tử Tuyết lấy tay che miệng, cắn chặt răng, không để bản thân phát thân phát ra chút tiếng động nào. Tựa như một mạch nước ngầm, thứ chất lỏng lành lạnh, trong suốt đó cứ không ngừng trào ra, thứ mà cô những tưởng đã hoàn toàn cạn kiệt vào ngày mưa đó, cuối cùng vẫn trào ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, đọng lại trên gương mặt cô, chiếu sáng luôn cả những giọt nước mắt trong suốt. Lam Tử Tuyết không lau đi, cô gục đầu trong gối, để mặc nó chảy ra ngoài, từng giọt từng giọt rơi xuống. Khóc mệt rồi ngủ, tỉnh dậy lại khóc, vòng tuần hoàn không bao giờ dứt đó hằng ngày đều lặp lại, ngay chính căn phòng này.

" Anh như một đóa hoa hồng đỏ, dùng gai nhọn từng chút cứa nát tim em

Anh như hình xăm vĩnh cửu em càng cố xóa nhòa càng khảm sâu vào tâm trí

...

Dường như em đã bị nghiện mất rồi

Cảm giác nhớ anh ngày càng nhiều thêm

Anh giống như một nhà tù vậy

Và em bị giữ lại bên trong anh.

Anh không hiều được điệu nhạc này sao?

Mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy gào thét, anh là của riêng em

Anh không nhìn thấy ánh nhìn từ đôi mắt em sao?

Nhìn vào đôi mắt đang chìm đắm trong nỗi buồn này đi

Nóng bỏng hơn cả mặt trời rực cháy kia

Đừng khiến em phải khóc vì tình yêu em từng có. ”*

* : Cry Cry - T-ARA