— Hóa ra, anh không phải là không ôn nhu. Em muốn cùng anh đi khắp cái Thượng Hải này. Như vậy, có phải cũng có thể xem như đã đặt chân đến hết toàn bộ Trung Quốc rồi hay không ? —

~~~~~

“Này, anh muốn ăn gì ?” Cậu đi theo sau Tăng Thác ra khỏi cửa bệnh viện.

Nam nhân đi phía trước vẫn với ngữ khí thờ ơ, “Cậu mời tôi ăn cơm, cậu quyết định.”

Chạng vạng, trời dần trở nên ám trầm, những rặng mây màu tía đã hạ xuống chân trời. Bước vào đầu thu, gió đêm thổi qua con đường Urumsi.

Thấy nam nhân trầm mặc không nói gì chỉ bước đi, Gia Y lại bắt chuyện: “Anh thích cơm Trung hay cơm Tây ?”

“Tùy.” Trả lời cực nhanh. (định edit “sao cũng được” nhưng thiết nghĩ để nguyên nghe hợp với Thác ca hơn)

“Ờ… Để tôi nghĩ…” Bởi vì lâu nay đi giao đồ ăn trên đường này nên đối với nơi này dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc, “Phía trước có một nhà hàng Đài Loan, mùi vị cũng không tệ, không bằng đến đó ăn đi !”

Tăng Thác hai tay đút vào túi quần, “Đi Lesvila đi.” Hắn nói chính là một quán cơm Tây nằm trên đường Urumsi.

Gia Y bước nhanh theo sau hắn, cau mày nhỏ giọng lầm bầm: “… Nếu đã quyết định rồi thì còn hỏi tôi làm gì hả. Thật là…”

Cậu cúi đầu, nhìn Tăng Thác phía trước, gót chân hắn cứ lên lên xuống xuống. Tựa hồ thấy chúng rất thú vị.

Dọc theo hai bên đường Urumsi, có những cây ngô đồng gốc Pháp cao to, đèn đường mờ nhạt ánh lên mặt đường rụng đầy lá cây, nhìn qua vừa lãng mạn nhưng cũng vừa quạnh hiu.

Nam nhân suốt một đường không hề nói gì, chỉ nghe Gia Y thỉnh thoảng lại nói tới một vài chuyện lặt vặt.

Có lẽ thời gian cũng đã muộn, nên khi đến Lesvila cũng không nhiều người lắm.

Bọn họ ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ. Gọi bữa ăn, sau đó ngồi chờ.

“Anh là bác sĩ ngoại khoa ?” Trong một bầu không khí lãnh đạm thế này, trò chuyện là việc tất yếu.

“Ừ.”

“…” Nhất thời không biết nói gì thêm, đành phải trầm mặc. Gia Y trong lòng cảm thấy bối rối, trước giờ chưa từng gặp người nào có cá tính lạnh lùng như vậy, lạnh đến ngay cả nói chuyện bình thường cũng là cả một vấn đề.

“Vừa rồi rất cảm ơn anh, nếu không thật không biết mang bà lão đi đâu nữa, ha ha.”

Tăng Thác uống một ngụm nước chanh, hỏi: “Cậu là người Hồng Kông ?”

“Cũng coi như vậy, kỳ thực là người Thượng Hải. Chẳng qua trước kia đều học tập ở Hồng Kông. Khẩu âm rất nặng sao ?” Giống như bị nhiễm thói quen hỏi một đằng trả lời một nẻo [1] của nam nhân, Gia Y trả lời.

“Tạm.” Miếng chanh trôi nổi trên mặt nước trong ly, yên ả.

Đang ăn cơm giữa chừng, Gia Y đột nhiên nghĩ ra ý tưởng: “Nè, vì sao Thượng Hải có nhiều con đường đều là lấy tên thành phố ?”

Tăng Thác đưa một miếng bánh mì nhỏ phết đầy bơ vô miệng, ngẩng lên nhìn cậu.

“Ây chà, chẳng hạn như, đường Nam Tây Tạng, đường Hà Nam, đường Tây Bắc Kinh, còn có đường Urumsi này nữa nè, và còn nhiều nữa. Vì sao vậy ?”

“Tôi cũng không biết.”

“Anh vậy mà cũng là người Thượng Hải !”

“Là người Thượng Hải thì cái gì cũng phải biết ?”

“…” Gia Y cảm thấy không thú vị, cúi đầu buồn bực xơi hết một miếng sườn lợn chiên.

“Có điều, Thượng Hải thật ra còn nhiều đường dùng tên địa danh lắm. Mọi nơi trên cả nước đều hướng về Thượng Hải, chạy trên đường cảm giác cũng không tồi.”

“Đúng rồi, thế có đường nào tên Hồng Kông không ! ? Đường Đông Hồng Kông ? Đường Nam Hồng Kông ? Gì nữa nhỉ ?”

Tăng Thác trong lòng buồn cười, nhưng khóe miệng lại kiềm hãm không để lộ ra: “… Chắc không có.”

“Tiếc quá.” Gia Y cảm thấy hơi thất vọng, nếu không thì lúc nào nhớ Hồng Kông có thể đến đường Hồng Kông mà đi dạo rồi.

“Ở Thượng Hải có một điểm rất hay.”

“Cái gì ?”

“Sau này, cậu không cần phải bước chân ra khỏi Thượng Hải cũng đã có thể đặt chân đến hơn phân nửa Trung Quốc.” (vâng, đây là nguyên nhân của câu đề đầu chương)

Có vẻ như anh ta hiếm khi tâm tình tốt nên mới nói đùa.

“A ?” Gia Y sửng sốt, vài giây sau mới hiểu được yếu tố hài hước kỳ lạ trong câu nói của Tăng Thác, cười cười tiếp lời: “Chuyện cười gì thế này, lạnh chết đi được.”

Trong khi nói đùa, bầu không khí dường như đã hơi hòa hoãn hơn.

Cậu tự biên tự diễn nói rất nhiều chuyện về mình, còn nam nhân chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu, thế nhưng chuyện của chính mình thì lại không hề đề cập chữ nào. Có lẽ là do bản tính như vậy, cũng có lẽ là vì mới quen cho nên cảnh giác.

“Ăn no chưa ? Chưa thì gọi thêm.”

“Đủ rồi.” Tăng Thác vô lực liếc nhìn cái đĩa trước mặt rồi lại giải quyết xà lách cá ngừ.

“Chị ơi, phiền chị tính tiền.” Gia Y vẫy tay.

Cô chủ quán mỉm cười lấy sổ tính ra: “Tổng cộng hai trăm mười hai chẵn.”

Gia Y nhìn lướt qua hóa đơn, mò mò trong túi áo, đầu ngón tay chạm tới một vài tờ tiền giấy nhăn nhúm —— nguy rồi !

Không phải chỉ là một tên đi giao đồ ăn sẵn thôi sao, làm gì có nhiều tiền như vậy mà đòi mời người ta ăn cơm ! ?

Đột nhiên xấu hổ đến đỏ mặt, lần này lại còn ăn nhiều như thế. Làm sao bây giờ…

“Bên này.” Không ngờ nam nhân lại mở miệng, gọi cô chủ quán đưa hóa đơn qua, cẩn thận nhìn nhìn, sau khi xác nhận không có gì sai thì lấy ra ba tờ tiền mặt.

“Thu của anh ba trăm, xin chờ một lát.”

Trong lúc nhất thời, cậu quẫn bách cơ hồ không ngẩng nổi mặt lên, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng bừng như bị thiêu.

“Cái này… Thật có lỗi, tôi quên mất bên người không mang theo nhiều tiền…”

“Là tôi muốn tới đây ăn.”

Tăng Thác nói ra một câu như vậy, cũng coi như là một câu an ủi.

“Nếu không lần sau…”

“Đi thôi, lần này coi như nợ.” Nam nhân nhận tiền thừa xong, nhìn Gia Y còn ngồi yên bất động trên ghế, hỏi: “Không đi ?”

“… Đi, đi.”

Lúc ra khỏi nhà hàng, cậu bất chợt nhận thấy, nam nhân này cũng không phải không ôn nhu.

________

[1] hỏi một đằng trả lời một nẻo: nguyên văn là “đáp phi sở vấn”, nghĩa đích xác là vậy nhưng ghép vào hoàn cảnh thật sự thấy có chút kỳ cục, nhưng thôi cứ để vậy, cũng không xê xích gì mấy.