— Em luôn nhìn thấu được mỗi một câu từ mà tôi không nói ra miệng, để rồi dần tiến nhập vào cuộc sống của tôi. —

﹋﹋﹋﹋

Tịch Thiêu từ khi khai trương cho đến nay, buôn bán vẫn luôn không tệ.

Thỉnh thoảng ở phòng cấp cứu không có ca, Tăng Thác sẽ đến cửa hàng xem, rồi đón Gia Y cùng về nhà.

Từ lúc Trịnh Dịch Tắc đuổi theo Lâm Cát Cát mang người về, hắn đã hiểu được phải đối xử tốt hơn gấp bội với cô. Sau một thời gian dụ dỗ lẫn lừa lọc, cuối cùng Cát Cát cũng chịu ở chung với hắn. Trong khi đó sau khi chính thức bên Tiểu Sách, Gia Y cũng không thường xuyên về nhà nữa, nay Lâm Cát Cát vừa đi, căn nhà kia liền càng thêm lạnh lẽo.

Trong lúc Cát Cát dọn dẹp hành lý, cô nói: “Không bằng cuối tháng này trả nhà lại đi, nếu không đã không ở còn phải trả tiền thuê.”

Gia Y lúc đó còn cương mặt đáp: “Không được, tôi vẫn chưa đề cập với Tiểu Sách chuyện này.”

“Xì,” Cát Cát kéo vali chuẩn bị đi, “Sau này cậu mà ngày nào cũng ở chỗ anh ta, anh ta mừng còn không kịp.”

Gia Y cảm nhận được mặt mình hơi nóng lên, “Để tôi hỏi anh ta đã.”

Buổi tối khi ăn cơm, cậu ra vẻ bình tĩnh đề cập việc này với Tiểu Sách, một mặt làm bộ làm tịch như vô tình nhắc tới, một mặt quan sát biểu tình của Tiểu Sách. Chỉ thấy Tiểu Sách vừa nhấc đũa lên một nửa hơi dừng lại, sau đó nhét một miếng cơm vào miệng, “Ừ” một tiếng, không biểu hiện một chút hưng phấn.

Nội tâm Gia Y có điểm mất hứng, hỏi: “Anh ừ cái gì ?”

“Tủ đồ trong phòng ngủ hơi lớn, làm tôi khó chịu lâu rồi.” Em còn không nhanh vác toàn bộ gia sản sang đây a ! ?

“Vậy anh là đang cao hứng hay mất hứng ?” Gia Y mím miệng nhịn cười, bất mãn ở dưới bàn đá Tiểu Sách một cước. Mặc dù hiểu rõ cái nghĩa bóng trong lời hắn, nhưng vẫn không cam lòng muốn hắn nói ra.

“Ăn canh.” Nam nhân cầm chén rỗng của mình lên, múc canh ăn, thần tình lạnh nhạt.

“Anh mau nói đi.” Thấy Tiểu Sách vẫn trơ như tượng đá, vì thế lại đá thêm một cước.

Đôi mắt với ánh nhìn hung dữ của Tiểu Sách nâng lên, “Từ nay về sau cậu ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở nhà tôi, nói chuyện làm việc gì thì phải tự gánh hậu quả.”

Thâm tâm Gia Y vui vẻ, nhưng chân thì vẫn dỗi, lại cố ý đá thêm một cước, “Sao hả, muốn uy hiếp tôi à ? Dù sao tôi cũng có chìa khóa, anh có đuổi tôi đi cũng không được.”

“Hôm nay ngủ sô pha cho tôi.”

Nhìn ra Tiểu Sách là đang cố nén tâm trạng tốt, Gia Y cũng không thèm nghe lời: “Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh ?”

“Sàn nhà.”

“Dơ lắm.”

Hình như đây là lần đầu tiên thấy Tiểu Sách hết cách, Gia Y đắc ý lên hẳn. Nhưng không lâu sau, nhìn thấy Tiểu Sách cuối cùng cũng ‘mây đen dày đặc’, khuôn mặt hung tợn, trong lòng lại do dự.

“Phó Gia Y, cậu lại đây.” Thanh âm cùng ngữ điệu nói chuyện của nam nhân lại trở về nghiêm chỉnh.

Gia Y ngẩn người, trong lúc chần chừ lại nghe Tăng Thác nói: “Có nghe hay không, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

A… ? Mới như vậy đã giận rồi… ? Gia Y nghĩ thầm, đùa có một chút thôi mà, có cần hung thần ác sát như thế không…

Lê a lê, chậm chạp lê đến bên người Tăng Thác đứng.

“Biết sai rồi ?” Ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Sách lại nâng lên, nhìn Gia Y.

Biểu tình vô tội nghĩ nghĩ, rồi thành thực lắc đầu.

Thế nhưng Tiểu Sách làm như không thấy phản ứng của Gia Y, tự mình nói tiếp: “Vậy làm sao bồi thường ?”

Gia Y cúi đầu, cuối cùng nhắm mắt lại hôn lên mặt Tiểu Sách.

Cái bản chất khó tính của nam nhân cậu rõ ràng nhất. Thế nhưng những lời nịnh nọt cậu còn chưa nói đã nghe Tiểu Sách nghiêm trang hắng giọng một cái, làm như vừa lòng nói: “Ừm, lần sau sẽ không dễ dàng vậy đâu.”

Một tấm lưng quay lại đi vào nhà bếp, che giấu đi nụ cười lộ ra trên gương mặt.

Trong bếp, Tiểu Sách rửa xong mớ chén đĩa thì tới phiên Gia Y lần lượt bỏ vào máy hong khô sát trùng.

Rửa chén là khoảng thời gian nhàn thoại của hai người bọn họ. Ban ngày ai nấy cũng đều bận rộn, đến khi vừa về nhà, Gia Y liền dồn hết nhớ nhung mà tâm sự với Tiểu Sách, nói chuyện phiếm, nói những lời vô nghĩa. Thế nên Tăng Thác luôn nhạo báng cậu là ông cụ non nói dong dài.

Trong mọi đề tài, Tăng Thác thật lòng không muốn nghe nhất chính là chuyện liên quan đến Tịch Thiêu.

Mấy lần đi vào cửa hàng, nhìn đến những người đặt mua, toàn là những nữ sinh ra vẻ ngây thơ nhưng thực chất hám giai —— “Bởi vì chủ cửa hàng này siêu cấp đẹp trai a, thích lắm….” vân vân. Lời bình luận vô tình lọt vào tai liền làm cho Tăng Thác thấy ngứa ngáy.

Cùng với việc làm ăn ngày càng tốt của Tịch Thiêu, đơn đặt hàng ngày càng nhiều, Gia Y cũng dần tiếp xúc với nhiều người hơn. Vừa nghĩ đến với tính tình đơn thuần của cậu sẽ bị người lừa, bị người hiếp đáp, liền hận không thể nhốt cậu ở nhà.

Lúc này, di động trong phòng khách bỗng reo lên, Gia Y buông chiếc đĩa trong tay xuống, “Đợi một chút.”

Tăng Thác rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, sau khi xử lý hoàn tất thì bắt đầu lau chùi bếp, gian bếp chỉ cần được đụng tới một lần thì như một thói quen không thể bỏ, hắn nhất định sẽ lau sạch đến không còn một đốm mỡ, không còn một giọt nước mới vừa lòng. Có điều, lau dọn thì lau dọn, lỗ tai linh mẫn vẫn theo bản năng chú ý đến nội dung cuốc điện thoại bên ngoài, nghe qua hình như lại là đơn đặt hàng ở Tịch Thiêu.

Nói lo lắng Gia Y bị người khác bắt cóc là đùa, nhưng lo lắng cậu sẽ quá cực khổ là thật tâm. Cửa hàng chỉ cần vừa đông một chút là cậu liền mệt không chịu được, có những hôm vừa về tới là lăn ra ngủ ngay.

Nghe cậu nói điện thoại xong, Tăng Thác trong phòng bếp liền hỏi: “Lại là chuyện cửa hàng ?”

“Ừ.” Gia Y để điện thoại xuống, “Một đơn hàng lớn… Là một trường ngoại ngữ sắp mở cuộc tọa đàm quy mô lớn, muốn chúng ta bố trí đại sảnh, ngày mai sẽ đến cửa hàng bàn cụ thể. Người gọi tới có vẻ là người ngoài nghề, tiếng Trung nói cực kỳ tốt…”

Người trong bếp có lẽ còn đang cẩn thận lau chùi gian bếp, lặng thinh không nói gì.

Một lúc lâu sau, Gia Y chợt nghe tiếng Tiểu Sách từ bên trong truyền ra, “Phó Gia Y, không được để bản thân vất vả như vậy nữa.” Cậu ngồi trong phòng khách, cười hi hi hai tiếng, “Ừm.”