— Hai người bên nhau muốn đạt được hạnh phúc kỳ thật cũng rất dễ. Cho nên một trong những chuyện dễ dàng nhất thế gian này, em nhất định phải thực hiện được. Đến lúc đó, tình cảm của em đối với anh sẽ được đọng lại, vây quanh anh, bao chặt lấy anh, vĩnh viễn không rời. —

﹋﹋﹋﹋

Quả thật, thời tiết độ Tết âm lịch rất tốt. Bình bình đạm đạm, ấm áp muôn phần.

Một buổi tối của năm cũ, Gia Y cùng Tiểu Sách, Cát Cát, còn có Trịnh Dịch Tắc bốn người ra ngoài ăn uống giải khuây.

Đêm giao thừa, Gia Y với Tiểu Sách ở nhà tự cấp tự túc. Hai người ăn cơm tối, xem TV, phóng pháo hoa. Giống như một gia đình.

Mồng một tết, Lâm Cát Cát hưng trí bừng bừng kể rằng tối hôm qua được Trịnh Dịch Tắc dẫn về nhà, Trịnh Dịch Tắc nói với mẹ mình: “Mẹ, đây là cô gái xinh đẹp có năng lực làm dâu thảo vợ hiền nhất mà con tìm được.” Cho dù là một cô nàng phóng khoáng như Lâm Cát Cát cũng nhịn không được đỏ mặt.

Mồng hai tết, Tiểu Sách dẫn Gia Y ra ngoài dạo một vòng, tuy rằng dòng người trên đường rất chật chội, nhưng cảm giác được kéo chặt tay vẫn khiến Gia Y hạnh phúc đến không biết gì khác nữa.

Mồng ba tết, bởi vì tối hôm trước hai người điên cuồng mà vừa đặt lưng là ngủ thẳng tới trưa. Buổi chiều trong lúc đang vội vàng cùng Tiểu Sách quét tước nhà cửa, Gia Y chơi ác ịn một dấu chân lên sàn gạch nhà Tiểu Sách, một dấu rồi hai dấu, hóa ra việc này cũng thú vị ghê.

Mồng bốn, xem Tiểu Sách bắt đầu sửa sang hành lý, nghe Tiểu Sách nói, ngày mai không cần đến tiễn hắn. Tuy biết là hắn sợ khiến mình xấu hổ, nhưng vẫn thấy buồn buồn. Bất quá, cũng chỉ là một chút mà thôi. Bởi vì Gia Y còn nhớ rõ ngày đó Tiểu Sách đã ôm cậu và nói, đợi hắn về.

Mồng năm, Tịch Thiêu nghỉ làm mấy ngày một lần nữa mở cửa, bắt đầu buôn bán. Gia Y chăm sóc một giàn hoa phủ tử (Nadeshiko) mới được giao tới cửa hàng, nghĩ đến chuyến xe đi Nam Kinh của Tiểu Sách lúc này đã khởi hành. Buổi tối trở về chỗ mình ngủ, có vẻ như có hơi không quen giường.

Mồng sáu tết, Gia Y ngay giữa trưa không nhịn được gọi điện thoại cho Tiểu Sách. Nghe thấy Tiểu Sách nhanh gọn nói “Đêm nay trở về”, cậu liền nhoẻn miệng nở nụ cười.

Đã hai ngày không gặp rồi.

Khi nhìn thấy Tiểu Sách kéo hành lý ra khỏi toa tàu, Gia Y hưng phấn đến tột bực.

“Ngồi xe lửa có mệt không ? Trên xe có ăn gì chưa, đói không ? A đúng rồi, có muốn tắm rửa trước hay không… ?”

Tăng Thác nhăn mày, nhưng lại cong khóe miệng lên với cậu: “Phó Gia Y, phải hỏi từng vấn đề một.”

Nhìn nam nhân nở nụ cười, lòng giống như không cần phải lo lắng điều gì nữa.

Trong phòng ngủ ánh đèn mờ tối, Gia Y nằm bên người Tiểu Sách, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thuộc về ai đó.

Chỉ bất quá là không gặp hai ngày, mà cứ như đã xa cách mấy cái xuân thu vậy.

Tiểu Sách vừa mới từ nhà ga về nhà nên tựa hồ hơi mệt mỏi, ôm lấy cái người nằm bên cạnh mình hôn cắn.

Gia Y ôm lại hắn, cảm nhận sự tồn tại của hắn, vô cùng thỏa mãn gắt gao tiếp đón Tiểu Sách.

“Tiểu Sách, nơi này là của tôi.” Đầu tựa vào ngực hắn cọ cọ.

“…”

“Tiểu Sách, anh cũng là của tôi.” Ai đó dường như đang cười, giọng điệu nói chuyện hệt như một đứa trẻ đang ôm một món đồ chơi bảo bối, tuyên bố quyền sở hữu của mình, không chia cho ai khác.

Cảm thụ sự không an phận cọ tới cọ lui của Gia Y, Tăng Thác từ từ nhắm hai mắt xoa xoa mái đầu kia, “Muốn làm ?”

Không ngờ tới sẽ bị hỏi trực tiếp như thế này, Gia Y ngẩng đầu lên, gật gật, hôn lên khóe miệng Tiểu Sách.

Nhưng cứ nghĩ đến mình cọ cả buổi trời Tiểu Sách cũng không có phản ứng gì, Gia Y liền không cam lòng. Biết rằng hắn một đường trở về mệt mỏi, cho nên cố ý cười trêu chọc: “Anh có nổi không đó ?” Móng vuốt chạm đến dục vọng vẫn chưa thức tỉnh của Tăng Thác, hai mắt híp lại ẩn chứa một nụ cười xảo quyệt.

Nam nhân nằm trên giường nghiêm túc nhìn Gia Y, trầm mặc vài giây, sau đó nhanh chóng bật dậy tắt bỏ đèn đầu giường.

Trong bóng đêm chỉ nghe thấy một tiếng thét nhỏ của Gia Y, giống như đang trải nghiệm một kích thích mới lạ, sau đó thì bị Tăng Thác áp trên giường.

Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt Tăng Thác, nhưng cậu có thể nghe được tiếng hắn hít thở. Cho nên dù cho Gia Y có nhắm hai mắt, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Muốn nhìn thấy hắn, Gia Y đã không nhất thiết phải cần đến hai mắt.

Thứ dục vọng đã dần trở nên nóng rực kia đặt ngay trước cửa khẩu nhỏ hẹp, Tăng Thác cố ý khựng lại, hiếm khi trêu ghẹo nói: “Không phải muốn sao ?” Vậy thì nói đi a, nói em muốn tôi.

Gia Y liều mạng bấu lấy cổ tay Tiểu Sách, “… Ư a, a…”

Đối với nam nhân từ trước tới giờ nói ít làm nhiều mà nói, chuyện tán tỉnh thế này là rất hiếm hoi. Cố ý không muốn tiến vào mà chỉ liên tục ma sát huyệt khẩu đã trở nên mềm mại, thanh âm của nam nhân trầm thấp khiến người ta phải run rẩy: “Vậy nói đi…”

Có lẽ là đã trúng chiêu kích thích của hắn, Gia Y chỉ còn biết chống cự trong vô dụng, “Tiểu Sách… Đừng, đừng như vậy… A a…”

Nơi cứng rắn phía trước bị nam nhân dùng tay cầm lấy, “… Phó Gia Y, nói a.”

Trong một mảnh tối đen, nghe thấy giọng nói của nam ngay bên tai. Tiểu Sách chưa từng ghẹo cậu như vậy lần nào, cho nên Gia Y lúc này đã bị ép đến mức trở nên nôn nóng.

“Tiến vào… Nhanh lên, cắm vào…”

Đối mặt với sự vỗ về chơi đùa của Tiểu Sách, thân thể cậu luôn trở nên rất thành thực. Đùi phải gần như sắp gác tới trên vai Tiểu Sách.

Thứ nóng rực kia từng chút từng chút tiến vào thân thể cậu, Gia Y nhắm mắt thở dốc.

Sa vào bên trong khoái cảm, Gia Y theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu Sách. Tốc độ càng lúc càng nhanh khiến cậu cả người run rẩy, cánh tay câu lấy gáy Tiểu Sách, vùi vào cổ hắn hung hăng gặm.

Như cảm thấy đau, Tăng Thác hơi run lên một cái, lập tức bật ra một tiếng rên.

Loại cảm giác này, còn mãnh liệt hơn cả sóng triều, ào ào ập thẳng vào mặt.

Trong không gian mắt thường không thể nhìn thấy, được nam nhân ôm thật chặt, trong trí nhớ là một chuyến xe lửa đường dài vụt qua hàng chục cái trạm dừng, hàng trăm con phố nhỏ, hàng ngàn hàng vạn con người. Cuối cùng dừng lại tại sân ga, đi đến trước mặt mình.

Càng tiếp cận trời cao biển rộng, thì càng muốn chia sẻ những cảm xúc ấy với anh.

Hai người bên nhau muốn đạt được hạnh phúc kỳ thật cũng rất dễ. Cho nên một trong những chuyện dễ dàng nhất thế gian này, em nhất định phải thực hiện được. Đến lúc đó, tình cảm của em đối với anh sẽ được đọng lại, vây quanh anh, bao chặt lấy anh, vĩnh viễn không rời.

_______

Đoạn cuối ta thật sự không chắc có phải Gia Y đang nghĩ hay không, rõ ràng cái cụm “được nam nhân ôm” là của Gia Y, nhưng nếu như vậy thì nội dung lại không thích hợp. Mà nếu là Tiểu Sách thì không thể nào sướt mướt như vầy mà chỉ có Gia Y @@