— Anh bỗng nhiên đi về phía tôi, vào lúc tôi không kịp phòng bị mà nắm lấy tay tôi. Rõ ràng là đang được anh nắm chặt tay, nhưng vì sao tôi lại không thấy cao hứng ? —
~~~~~
Dọc đường đi, cậu vui vẻ tự cười một mình.
Mang theo hai túi nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, ngoại trừ làm món pizza sở trường của mình ra, cậu còn làm mì ống ăn cùng với cánh gà nướng. Trong cái túi to, có chứa cả chiếc ly màu trắng kia.
Âm nhạc trên tai nghe điện thoại thình lình bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, cậu nhìn thoáng qua màn hình, là Tiểu Sách.
“A lô ?”
“Cậu ra khỏi nhà chưa ?” Nam nhân đi thẳng vào vấn đề.
Ôi chao, he he, anh đợi không kịp à ? Vui vẻ nói câu đó trong lòng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, “Sao thế ?” Nếu nói huỵch toẹt ra, e là sẽ làm anh ta im lặng nửa ngày.
“Bây giờ có việc gấp, phải rời khỏi nhà. Cậu khoan hãy lại đây.”
“Vậy à…” Gia Y thất thần, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Đã trên đường đi rồi ?”
“A không có, không có gì cả, anh đi đi…”
“Cứ vậy đi. Khi nào trở về sẽ gọi cho cậu. Cúp đây.”
“Ừm, tạm biệt.”
Nam nhân chưa một lần nào nói lời tạm biệt.
Lần nào cũng đều nói “Cúp”, sau đó sẽ cúp điện thoại ngay.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “Tút tút —”, Gia Y lắc lắc đầu. Đã đi được nửa đường rồi, thôi thì đến chỗ anh chờ một lát luôn vậy.
Cậu nghĩ như thế, rồi tiếp tục đi về phía nhà Tăng Thác.
Lúc đến dưới lầu hắn, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ —— Sáu giờ hơn.
Đi thang máy lên đến lầu tám, ngây ngốc đứng một hồi trước cửa phòng 802, lấy tay ấn chuông cửa —— quả thực, không có người.
Thở dài, ngồi xuống trước cửa chờ. Thời gian vẫn còn sớm, trong lòng Gia Y tính toán: Chỉ là xuất môn một lát, nếu anh ta có thể về trong vòng một giờ, miễn cưỡng còn có thể kịp ăn cơm trước 8 giờ. Anh ta sẽ không quá đói chứ ? Ừm… Chắc không đâu. Mà đói bụng cũng tốt, sẽ ăn được nhiều hơn.
Ngồi đợi ở cửa khoảng nửa tiếng, hàng xóm cách vách trở về. Thấy có người ngồi trên lối đi nhỏ, cô gái trẻ suýt nữa bị dọa sợ đến thét lên.
“Ưm, thật xin lỗi, tôi đang đợi người…” Gia Y ngượng ngùng nói, xách đồ đạc đứng lên.
Cậu bật di động nhìn đồng hồ, quyết định mang đồ đạc này kia xuống dưới lầu chờ.
Ngồi trên bậc thang, cậu nghiêng đầu nghĩ đến khi người kia trở về.
Nên nói gì đây ?
“Tiểu Sách tên hỗn đản anh, sao muộn quá vậy…” Như thế sao… ? Hay là: “Tiểu Sách anh về rồi ~ có đói bụng không ?”
Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra mấy cảnh sến súa trong phim truyền hình nữa. Nếu bây giờ trời mà mưa một trận, Tiểu Sách nhìn thấy mình ướt đẫm cả người, có thể sẽ cảm động khôn xiết hay không ?
…
Đến cuối cùng, Gia Y cũng bị mấy suy tưởng vô lý của mình làm buồn cười.
Ban ngày của mùa đông ngắn ngủi như thế, vừa sáng một lát đã tối sầm.
Lại ngồi không biết thêm bao lâu, rốt cục cũng phát hiện một người xa xa đi về hướng này. Thân ảnh ấy, so với Tăng Thác bình thường thì không cao không lùn. Mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen quen thuộc.
Gia Y nở nụ cười, đang định cầm túi to đứng lên chào hắn.
Thế nhưng ngay sau đó, cậu thấy bước chân của Tăng Thác ngừng lại. Nam nhân xoay người, nói với đằng sau một câu: “Về đi.” Giọng nói lãnh đến khôn cùng, làm cho Gia Y cả người run lên.
Cho dù thường ngày vẫn nghe hắn nói chuyện lạnh lùng, nhưng cậu chưa từng nghe qua ngữ khí tức giận đến nhường này của Tiểu Sách.
“Cậu điếc à ?” Tăng Thác lại mở miệng, “Tôi không muốn gặp lại cậu.”
Sau lưng dường như có người đi theo hắn, nhưng thân ảnh cao lớn của Tăng Thác lại vừa vặn che khuất tầm mắt của Gia Y.
Một lát sau, giọng nói xa lạ rốt cục cũng run rẩy lên tiếng, nói: “Anh đừng đi…” Là nam nhân.
Không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Gia Y nhìn không rõ biểu tình của Tăng Thác, chỉ thấy hắn trầm mặc một hồi, rồi thản nhiên nói: “Cậu đi đi.” Lập tức xoay người về.
Khi ý thức được mình bị Tiểu Sách nhìn thấy, Gia Y bỗng nhiên lúng túng không biết nên làm sao.
Cứ như đã biết được một bí mật không nên biết vậy, hoảng loạn.
Tăng Thác hiển nhiên không ngờ cậu chờ ở đây. Đối mặt với sự ngạc nhiên của Tiểu Sách, cậu chỉ có thể xấu hổ cười cười, “… Tôi tới hơi sớm quá, nên ở đây đợi anh…”
Nam nhân sau lưng Tăng Thác cũng đi tới. Gia Y nhìn thấy mặt cậu ta. Cậu biết người này.
Chính là cậu con trai đã từng đến hoa viên sau bệnh viện, là người đã gọi điện thoại cho Tiểu Sách… Là bạn trai cũ của Tiểu Sách.
Ánh mắt của Tăng Thác trong bóng đêm dường như trở nên rất lạnh.
Hắn trầm mặc một hồi, xoay người nói với nam nhân phía sau: “Có nhìn thấy chưa ?”
“…”
Nam nhân xa lạ cắn môi cúi cúi đầu, nói một câu: “… Em sẽ không buông anh ra đâu, sẽ không.” Như là đang cầu xin.
Tăng Thác đi tới, thay Gia Y xách mấy túi nguyên liệu trên mặt đất, cầm lên bước đi: “Lên lầu.”
Gia Y nhìn cậu trai xa lạ đứng trong gió lạnh, cư nhiên ma xui quỷ khiến đề nghị: “Nếu chưa ăn cơm, không bằng cùng ăn với bọn tôi đi…”
Tăng Thác giận dữ trừng cậu: “Phó Gia Y, cậu lên lầu cho tôi.”
Bị hắn rống một câu mà hết dám nói thêm, ngoan ngoãn “Ờ” một tiếng rồi xách mấy túi to đi lên lầu.
Gia Y trong thang máy ngửa đầu, trầm mặc nhìn Tăng Thác trước người.
Nam nhân đứng trước mặt bên tay trái, đưa lưng về phía cậu. Khoảng cách giữa hai người gần như thế, nhưng Tăng Thác vẫn nắm lấy cổ tay cậu không chịu buông.
Nhìn thang máy từng tầng một đi lên, Gia Y nắm thật chặt túi đồ trên tay, không nói gì.