— Có lẽ anh sẽ dùng một cái ly đã được rửa sạch sẽ rót nước ấm cho tôi ; có lẽ anh sẽ lục tung để tìm một viên thuốc giảm đau cho tôi ; có lẽ anh sẽ vì tôi mà tìm một tấm chăn lông… —

~~~~~

“Tối hôm qua cậu ở đâu ? Cả đêm đều ở chỗ bác sĩ kia ?” Lâm Cát Cát tựa vào sô pha hỏi.

“Cậu đang thẩm vấn phạm nhân đấy hả ?” Gia Y lườm cô.

“Nói a, sao lại thành như vầy ?”

Tuy rằng Lâm Cát Cát đã đoán đúng cậu bị sỏi mật, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, “Cứ nghĩ qua ngày sau là khỏe thôi, ai ngờ đâu…”

“Anh ta không phải bác sĩ sao ?”

“… Anh ta không biết.” Anh ta không biết tôi đau.

“Thôi, tôi đau suốt đêm không ngủ được rồi, giờ vô phòng ngủ một lát đây.”

“Đúng rồi, Gia Y !” Lâm Cát Cát gọi cậu lại, “Cửa hàng lần trước cậu nhìn trúng vừa gọi tới.”

Gia Y xoay người, kinh ngạc: “Sớm vậy ? Gọi lúc nào ?”

“Đêm qua, cậu rảnh thì gọi lại cho người ta đi.”

Đó là một cửa hàng hai tầng nằm ở mặt tiền đường Hành Sơn. Gia Y nghìn chọn vạn tuyển mới chọn được nó, lại vừa đúng lúc nhà đó sắp dời đi, đang chuẩn bị chuyển nhượng mặt tiền.

“Tôi gọi ngay đây !” Kích động rút điện thoại ra.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu, Lâm Cát Cát cũng không cản được, đành mặc cậu.

Nhân lúc cậu nói điện thoại, Lâm Cát Cát khuấy trà nóng trong ly cho cậu. Hơi nóng chậm rãi bốc lên, làm cho cuối mùa thu thêm phần ấm áp.

Cô đứng trong phòng khách, nhìn Gia Y bên giường đang gọi điện thoại —— thân hình cậu không cao lớn, chiều cao chưa đến 1m80, đã vậy còn gầy. Cậu không có tướng mạo anh tuấn vạm vỡ, nhiều nhất cũng chỉ là đoan chính thanh tú. Nhưng một người như vậy lại làm cho Lâm Cát Cát cảm thấy cường đại đến vô cùng. Cậu vào buổi sáng hôm ấy đã đỡ cô trong WC dậy, châm trà cho cô ; có gì ủy khuất cậu liền ra tay giúp cô, thậm chí còn đưa cô đến bệnh viện rồi ở lại ; cậu chính là như vậy đấy, bề ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm lại mạnh mẽ.

“Cát Cát ~ Cát Cát ?” Cậu ngồi lại xuống ghế salon, vươn tay huơ huơ trước mặt Lâm Cát Cát.

“À không có gì. Nói xong rồi hả ? Thế nào ?”

“Ừm, ngày mai đến xem cửa hàng. Trừ bỏ 25000 tiền chuyển nhượng, một tháng tiền thuê là 2800.”

“Vẫn còn mắc nhỉ ?”

“Ưm, ngày mai tôi qua đó thương lượng với ông ta. Cửa hàng đó có hai tầng, tổng diện tích 90 mét vuông. Đứng trước nhà lên nhìn lên không tệ, tôi rất thích. Đến lúc đó có thể để hoa ở lầu dưới, lầu trên thì dành cho dịch vụ bó hoa…”

Nhìn Gia Y tự mình thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên bẵng chuyện đau sỏi mật ra sau đầu. Lâm Cát Cát cười hỏi: “Sao lại muốn mở cửa hàng hoa ?”

Gia Y cầm ly trà nóng Lâm Cát Cát pha cho mình, uống liền một hơi, “Đã rất nhiều người hỏi tôi câu này… Đó là vì em gái tôi thích hoa, mở một cửa hàng ở Thượng Hải là ước mơ của em ấy.”

“Em ruột ?” Lâm Cát Cát hiển nhiên hơi kinh ngạc, “Sao trước giờ chưa từng nghe cậu đề cập ? Cô ấy hiện giờ ở đâu, Osaka hả ?”

Gia Y buông ly trà ấm áp trong tay xuống, “Mấy năm trước em ấy đã qua đời ở Osaka.”

Lâm Cát Cát thu lại vẻ cười, “Thật xin lỗi…”

“À, không sao đâu.” Gia Y thoải mái cười, “Em ấy từ nhỏ thân thể đã không khỏe, bất quá em ấy rất thích hoa, nhất là hoa hồng. Lúc đó mỗi lần tôi đến bệnh viện thăm em ấy đều mang theo hoa hồng. Em ấy cũng biết quê mình ở Thượng Hải, nhưng lại không có cơ hội đến Thượng Hải mở cửa hàng hoa cho riêng mình, đó có lẽ là tiếc nuối lớn nhất đời em ấy.”

“Cho nên cậu muốn thay cô ấy hoàn thành giấc mơ ?”

“Cũng không hẳn. Sau khi đến Thượng Hải, tôi cảm thấy con người nơi đây tình cảm rất đơn điệu, ha ha, cho nên nhất quyết muốn làm một công việc yên bình ở nơi này.”

Lâm Cát Cát cười đến thoải mái, “Cậu tâm sự thật nhạt nhẽo. Vậy công cuộc tu sửa còn bao lâu ?”

“Chắc cuối tháng. Mặt tiền cửa hàng phải sửa lại, còn cả đống chuyện ấy mà.” Khi Gia Y nói lời này, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

“Dù sao cuối cùng cũng đã tìm được chỗ, cậu có thể an tâm đi ngủ rồi nhỉ ?”

Nhìn biểu tình vuốt trán của Lâm Cát Cát, Gia Y cười híp mắt, “Được rồi, biết rồi mà.” Từ trên ghế salon đứng dậy đi hai nước, lại quay ngược về, cầm điện thoại của mình lên mang vào phòng.

Ngã xuống giường của mình, cậu cũng không ngủ ngay, có thể là vì tác dụng gây buồn ngủ của thuốc chưa phát, cũng có thể là vì quá thanh tỉnh.

Cậu lẳng lặng nhìn trần nhà màu trắng trên đầu. Hóa ra, mỗi một chỗ trên trần đều chẳng khác gì nhau, màu giống nhau, và trống rỗng giống nhau.

Cơ thể vẫn còn một chút đau đớn, nhưng so với hôm qua đã giảm đáng kể rồi.

Là ai nói, người đang ốm đau luôn yếu đuối khác thường. Gia Y nhanh chóng trùm lấy chăn, quả thật cảm nhận được thứ cô độc ấy. Nhưng kỳ quái là, đêm hôm qua, biết được Tiểu Sách đang ngủ cách vách, cậu lại không cảm thấy tịch mịch.

Đêm tối yên tĩnh, im lặng đến mức dường như ngay cả tiếng hít thở của anh cũng nghe thấy được.

Biết anh đang ở cách vách, cho nên mới cảm thấy an tâm, lúc đau đến không chịu nổi sẽ có thể tìm đến anh. Bởi vì anh là bác sĩ, cho nên dù anh có thật lòng quan tâm hay không cũng tốt.

Có lẽ anh sẽ dùng một cái ly đã được rửa sạch sẽ rót nước ấm cho tôi ; có lẽ anh sẽ lục tung lên để tìm một viên thuốc giảm đau cho tôi ; có lẽ anh sẽ vì tôi mà tìm một tấm thảm lông… Anh sở dĩ không làm vậy chỉ là vì anh không biết tôi đang đau. Chỉ là như thế, mà thôi. Chứ không có vấn đề gì cả.