— Anh thật đặc biệt. Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự lương thiện và tinh tế trong anh, anh kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ. Tôi thích anh tỉ mỉ, thích anh biết quan tâm chu đáo… —

~~~~~~

“Phó Gia Y ! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu phải lập tức đến bệnh viện !”

“Không đi được không a…” Cả người cậu chôn trong chăn, co thành một cụm.

Lâm Cát Cát đưa ra một quyết định cuối cùng: dã man nhảy lên giường Gia Y, giật lấy tấm chăn từ trên người cậu ra, thấy người bên trong đang đau đến cuộn cả người lại, “Gia Y ! Cậu đi bệnh viện với tôi !”

Hôm qua đau cả một đêm, uống thuốc xong khó khăn lắm mới đỡ hơn một ít, ai ngờ hiện tại lại tiếp tục tái phát. Chết mất thôi.

Cậu thật sự không thích bệnh viện, không thích cái mùi thuốc khử trùng cùng với mùi cồn khiến người ta buồn nôn ở nơi đó.

Hơn nữa, bệnh viện còn khiến cho cậu dễ dàng nhớ tới chuyện không thoải mái.

“Đi truyền nước biển đã, tới mai là khỏe liền thôi. Chứ cậu cứ chịu đau mãi như này sao được ?”

“…”

“Đi thôi.”

“… Đi đâu ?” Cắn răng hỏi.

“Hoa Thiện a.”

“Không đi !” Kéo chăn lại sống chết che lấy thân thể.

“Gần như thế mà còn không đi, vậy cậu muốn đi đâu hả ?”

“Đã nói không đi là không đi, tôi chỉ cần uống thuốc là được rồi.” Hiện giờ bộ dạng tiều tụy y như con quỷ như vầy, sao có thể để cha Tăng Sách kia thấy a. Có nói gì đi nữa cũng không đi!

“Phó Gia Y !” Lâm Cát Cát hai tay chống nạnh, “Cậu đừng có lộn xộn nữa, ngày mai bổn cô nương đây còn phải đi học a. Mau mau lên ——“ Lấy tay túm lấy cậu , “Thay quần áo thay quần áo.”

Liều sống liều chết đem Gia Y lôi tới bệnh viện đăng kí khám gấp.

Đã hơn nửa đêm, trước cửa phòng cấp cứu vô cùng thanh lãnh (yên tĩnh lạnh lẽo).

Vừa mới lấy số xong xuôi chợt nghe thiết bị phát thanh của phòng cấp cứu vang lên: “Số 37, Phó Gia Y, mời tới phòng 22 chẩn bệnh.”

Đi tới cửa, e dè ngóc vô trong nhìn một phát, chỉ sợ đang ngồi bên trong chính là người kia. Thấy người ngồi trong không phải hắn mới thở phào một hơi.

“Còn lề mề cái gì, vào đi a.” Lâm Cát Cát đi phía trước.

“Không khỏe chỗ nào?” Nhìn hắn ngồi xuống, bác sĩ trước mặt liền hỏi.

“Sỏi mật… Trước đó có uống thuốc bổ mật Warsaw, nhưng uống nhiều lại không còn hiệu quả rõ rệt như lúc mới uống nữa, bác sĩ kê thuốc cho tôi được không ?”

“Ừm,” Nam nhân mặc áo blu sờ sờ chỗ túi mật của cậu, lại nhấn nhấn, hỏi: “Có đau không ?”

“Ái —— đau đau !” Không đau tôi còn đến bệnh viện làm gì hả ?

“Đi truyền nước biển đi.”

“Ơ ? Có thể không truyền không… ?”

“Không được.” Vị bác sĩ gọn gàng dứt khoát, “Bây giờ trước hết truyền một chai, rồi lấy thuốc về nhà uống, ngày mai chưa khỏe thì lại đến truyền thêm.”

Sau khi vào phòng truyền nước biển tìm được chỗ trống ngồi xuống, cô nàng y tá liền mang dụng cụ lại. Nào bông gòn y tế, cồn sát trùng, kim tiêm, bình truyền nước biển…

Gia Y nghĩ nghĩ một chút rồi vươn tay trái ra. Vẫn là tay trái đi, tay phải sử dụng nhiều hơn…

Y tá bảo cậu nắm tay trái lại, vỗ vỗ lên cánh tay cậu rồi lần tìm mạch máu. Sau đó dùng cồn sát trùng thoa thoa lên nơi nào đó, tiêm xuống cái một.

“A,” y tá hít vào một hơi, rút ra ống tiêm đã đi vào được phân nửa, “Mạch máu của anh hình như hơi nhỏ nhỉ ?”

Mũi tiêm này vậy là coi như vô ích.

Gia Y đột nhiên nhớ tới hồi thời học sinh cũng đã từng trải qua, cứ mỗi lần đến phiên cậu bị rút máu thì y như rằng là cả một quá trình thống khổ dài đằng đẵng. Có lẽ cậu bẩm sinh có mạch máu đặc biệt nhỏ, cho nên không dễ tìm. Mỗi lần rút máu đều phải tiêm ít nhất vài mũi mới có thể rút ra máu được.

Sau khi mu bàn tay trái bị tiêm liên tục hai mũi cũng không thành công, Gia Y rụt rụt tay trái: “Hay là… Đổi qua tay phải đi ?”

Cô nàng y tá trước mắt có lẽ cũng là người mới, thấy liên tục hai mũi đều tiêm không đúng chỗ, quả thật có chút xấu hổ.

Chỉ đáng thương cho Gia Y, bị sỏi mật đã đau đến kinh khủng rồi mà còn bị kim tiêm lăn qua lộn lại thế này. Cũng may tay phải chỉ ngay mũi tiêm thứ nhất đã thành công đâm vào mạch máu.

Lúc này Trịnh Dịch Tắc đang tranh thủ lúc rảnh rỗi pha cho mình một ly cà phê.

Trực đêm thực sự là khiến người ta ưa không nổi.

Hắn dựa vào cửa sổ. Màn đêm bên ngoài đã tối đen từ lâu.

Thấy Tăng Thác từ xa đi tới, hắn cười hỏi: “Này, muốn uống cà phê không ?”

Nam nhân lắc đầu, “Không có ai đến ?”

“Vừa xem xong cho một người.”

Tăng Thác đi tới, lấy một cốc hồng trà.

“Đúng rồi, nói mới nhớ, đó hình như là bạn của cậu thì phải ?” Cái cậu chàng vừa mới bị sỏi mật a. Thấy Tăng Thác hai mắt không hiểu uống hồng trà, Trịnh Dịch Tắc cười nói rõ, “Chính là cái cậu lần trước tới đây lấy mũ bảo hiểm, chờ cậu trong văn phòng đó… Là bị sỏi mật. Hiện giờ đang truyền nước biển.”

“…”

Ngoài cửa sổ gió thổi qua mang theo chút hơi lạnh, nam nhân buông cốc xuống.

Hắn dường như bước đi với một tốc độ rất nhanh.

Cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ tay phải, từ mu bàn tay lên tới cánh tay. Nước biển từng giọt từng giọt nhỏ vào ống truyền, cuối cùng đi qua lỗ châm, tiến vào mạch máu.

“Này, tay cậu lạnh thật a.” Lâm Cát Cát vô tình chạm vào tay phải của Gia Y, “Có lạnh hay không?”

“Không sao.”

“Để tôi đến cửa hàng tiện lợi đối diện mua một cái khăn hoặc một tấm thảm mỏng gì đó, cho cậu đắp lên.” Lâm Cát Cát nói, để lại một hàng lượn sóng (~~~) dài thật dài rồi đi ngay.

Gia Y tay trái ôm chặt bụng mình, chỗ túi mật vẫn ẩn ẩn đau đớn như cũ.

Cậu cảm thấy hơi mệt, sau đó ngửa đầu nhắm hai mắt lại.

Mơ hồ ngủ bao lâu không biết, lúc tỉnh lại là bởi vì cảm thấy trên bụng đang được một tấm chăn mềm mại phủ lên, phần còn dư cẩn thận che lấy tay phải lạnh như băng của cậu.

Cậu còn tưởng, là Lâm Cát Cát đã trở về rồi. Mở mắt ra, lại phát hiện là Tăng Thác.

Tăng Sách, sao lại là anh ?

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nghe thấy nam nhân nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi hôm nay trực đêm.” Cứ tưởng cậu đã ngủ rồi…

Hự, hôm nay anh trực đêm. Tôi đã một mực không muốn hôm nay gặp anh mà lại còn đụng phải ca trực của anh, “Cảm ơn.” Nhìn tấm chăn đang che cho mình, Gia Y hơi bối rối cười cười.

Nam nhân một bộ dáng dấp bác sĩ, nhìn trong bình còn thừa hơn phân nửa nước, theo thói quen nghề nghiệp hỏi: “Cảm thấy thế nào ?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Câu nói như vậy phát ra từ một khuôn mặt tái nhợt, nghe qua rõ ràng không thành thật chút nào.

Tăng Thác nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia, lại nói, “Không ổn thì ngày mai trở lại. Khi nào tôi trở về thì đến xem.”

“… Ừm.”

Nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi, Gia Y ngửa mặt lên trời oán giận: Lúc trước người ta khỏe mạnh, tình nguyện cho anh ta nhìn bao nhiêu cũng được thì lại không nhìn. Bây giờ bệnh tật người không ra người quỷ không ra quỷ, anh lại muốn tới nhìn. Chết tiệt.