Quan tài của Tiêu Phục Huyên?

Tiêu Phục Huyên......

Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại một lần.

Các thuộc hạ cũng đến đó, nhưng không dám đứng quá gần quan tài.

Ninh Hoài Sam duỗi cổ đến, buồn bực nói: "Kỳ quái, quan tài của Thiên Túc thượng tiên tại sao lại ở đây?"

Cậu bé ngoan, cậu có thể nói chuyện.

Ô Hành Tuyết vốn đang cân nhắc Tiêu Phục Huyên là ai, sợ mình nghĩ sai rồi lộ tẩy.

Ninh Hoài Sam lanh mồm lanh miệng, giúp hắn né qua một kiếp.

Chỉ có điều đúng là kỳ quái.

Ô Hành Tuyết không nhiểu quy củ nơi này, nhưng hắn xem qua thoại bản.

Trong thoại bản, thần tiên đều xem tà ma là thứ dơ bẩn, như nước với lửa, không đội trời chung.

Ai sẽ đặt quan tài của mình ở đại lao nhốt ma đầu, sợ bản thân chết được nhắm mắt sao?

Hoặc là......!có cách nói khác?

Ô Hành Tuyết nghĩ, duỗi tay vuốt ve mặt bên quan tài bạch ngọc đóng đầy đinh.

Hắn có chút tật xấu, nhóm vương công ở Thước Đô phần lớn thích những vật hiếm lạ, cái gì giao châu, Bát Nhã, đèn chiếu thế.

Lấy hoa danh một cái lại càng lớn hơn cái khác.

Hắn lại không như vậy.

Hắn cổ hủ, lại thích bạch ngọc, nhìn thấy lập tức nhịn không được động tay, muốn xem phẩm tướng.

......

"Muốn ta nói, khẳng định không phải quan tài thật.

Mộ chôn di vật."

"Mộ chôn di vật lại không kỳ quái? Có khác gì tự mình nằm ở đó."

"Đúng vậy! Tượng đá điêu khắc xấu xí bẹp trong cái miếu nát trên đỉnh núi, đều có thể nói là tựa như linh hồn của bản tôn, huống chi là quần áo bên người? Cái đó không gọi là tựa như linh hồn, đó chính là bản tôn.

Thành chủ ngài –––––– "

Ninh Hoài Sam âm dương quái khí xong, vừa xoay đầu, lập tức thấy thành chủ nhà mình đang sờ cái quan tài kia.

Ninh Hoài Sam: "......"

Ninh Hoài Sam: "???"

Đúng là không bình thường.

Cảnh tượng kia thật sự quá quỷ dị, mấy tên thuộc hạ lúc ấy lập tức ngơ ngẩn.

Vị ma đầu này đúng là âm tình bất định, cũng đúng là luôn có cử chỉ ngoài dự đoán của mọi người.

Hắn cười đều không phải vì vui vẻ, hắn dịu giọng ấm áp cũng đều không phải là muốn khen thưởng ngươi.

Hầu hạ đúng là rất khó hầu hạ, không nhìn thấu cũng thật sự nhìn không thấu.

......

Nhưng đó là Tiêu Phục Huyên, Tiêu Phục Huyên đóng hắn ở Thương Lang Bắc Vực.

Hắn......!sờ nó làm gì?

Ninh Hoài Sam liếm liếm môi: "Thành chủ, ngài đây là?"

Mầy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Ô Hành Tuyết.

Cách tên thuộc hạ cách Ninh Hoài Sam gần nhất bỗng nhiên cổ hắn cử động một cách quỷ dị.

Hắn vươn một ngón tay, viết trên cái tay rũ xuống của Ninh Hoài Sam:

「 Ngươi có cảm thấy hay không......!」

Còn chưa viết xong, lập tức nghe thấy "Ầm ––––– " một tiếng vang lên.

Nơi ngón tay Ô Hành Tuyết vuốt ve, đinh quan tài màu đen đột nhiên bắn ra, chừng một thước hơn.

Trên đinh kia còn dính mảnh ngọc vụn, lại quanh quẩn một tầng kim quang mờ nhạt, như là bị dùng sức kéo ra.

"......"

Tên thuộc hạ viết chữ ngừng lại, cong ngón tay lên.

Ngay sau đó là tiếng thứ hai.

Ầm ––––––

Đinh quan tài màu đen lại bắn ra một cây nữa.

Sau đó là cái thứ ba.

Cái thứ tư.

......

Mỗi một cây đinh bị mất đi.

Toàn bộ quan tàu bạch ngọc đều sẽ chấn động.

Không chỉ là quan tài, một kiếm, đại thụ kia, thậm chí toàn bộ vùng haong dã đều sẽ chấn động theo một chút.

Bọn Ninh Hoài Sam như lâm đại địch, nháy mắt lui ra ngoài đến mấy trượng, kinh hô: "Thành chủ, ta còn tưởng là......!vốn dĩ là ngài muốn mở quan tài?!"

Không, không phải ta.

Trong lòng Ô Hành Tuyết nói phàm là tí pháp thuật, ta chạy trốn còn nhanh hơn các ngươi.

Đáng tiếc hắn sẽ không.

Không những không chạy, hai chân hắn quả thật không thể động đậy.

Quan tài kia không biết có thần lực gì, dưới chấn động, mặt đất phảng phất như có vô số cánh tay vô hình, gắt gao nắm chặt hắn.

Vì thế thuộc hạ rút lui hết rồi, hắn vẫn còn đứng bên cạnh quan tài, trơ mắt nhìn đin quan tài rơi xuống.

Khi một tiếng "Ầm" cuối cùng vang lên, quan tài ngọc khổng lồ phát ra tiếng động "nghiền nát gạch đá", ầm ầm rơi xuống đất.

Ô Hành Tuyết nhắm mắt một chút.

Hắn không ngửi thấy mùi mục rữa hôi thối, trước chóp mũi chỉ có mùi tuyết kajnh và bụi bay.

Có hơi giống rét đậm ở Thước Đô.

"Mở thật......" – Bọn Ninh Hoài Sam lẩm bẩm một tiếng, "Thành chủ, bên trong là cái gì?"

Ô Hành Tuyết mở mắt ra.

Quan tài bạch ngọc kia cao hơn quan tài bình thường rất nhiều, từ chỗ của hắn không nhìn tới bên trong.

Không biết từ khi nào trảo lực dưới chân đã biến mất, hắn chần chờ đến gần thêm một bước: "Bên trong là......"

Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết giật môi mình, lại vô thức mà siết chặt.

Quá ngoài ý muốn.

Trong quan tài bạch ngọc vậy mà thật sự là vị Thiên Túc thượng tiên kia.

Giống như hư ảnh trên kim sắc vương liên trước đó, nhưng lại không quá giống.

Bên trong vách của quan tài ngọc này được che một tầng hàn khí sâu nặng, Tiêu Phục Huyên là nằm bên trong đó, đôi mắt nhắm nghiền và khuyên tang màu đen trên xương vành tai đều đóng sương giá, nhìn còn lạnh hơn cả ngọc bích, không có một tia sinh khí.

Ô Hành Tuyết vịnh quan tài ngọc, rũ mắt thật lâu.

"Thành chủ, là mộ chôn di vật sao? Hay là đặt vật cá nhân nào đó trấn ở chỗ này?" – Giọng Ninh Hoài Sam từ xa đến gần.

Mấy tên thuộc hạ đợi rất lâu không thấy đáp án, lại do dự vây đến.

Mới vừa nhô đầu, lập tức thấy gương mặt của Tiêu Phục Huyên.

......

Ninh Hoài Sam vội vàng thối lui trở về chỗ cũ.

Mấy tên khác cũng muốn chạy, lại nghe một tên trong đó nói: "Ai! Không đúng, từ từ!"

Ninh Hoài Sam: "Ta điên rồi ta còn từ từ?"

"Thành chủ còn ở đây, ngươi hoảng cái gì! Ngươi nhìn kỹ đi, trong quan tài không phải bản tôn."

Hửm? Không phải bản tôn?

Ô Hành Tuyết nhấc mắt một chút, lại sợ ngạc nhiên quá mức, một lần nữa rũ xuống.

Còn tốt, Ninh Hoài Sam miệng quá dài: "Không phải bản tôn?"

"Đúng vậy.

Ngươi quên rồi sao? Những thượng tiên đó thích nhất là làm chuyện này, còn không phải là đem bản thân phân một cái cái gì cái gì thân thể đi ra ngoài, chỗ này ném một cái, chỗ kia ném một cái."

À, trong thoại bản cũng thích viết như vậy, thần tiên du lịch nhân gian.

Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.

"Ngươi làm sao thấy được?" – Ninh Hoài Sam nửa tin nửa ngờ mà trở lại.

"Ta rốt cuộc tuổi lớn như vậy, ta đã thấy như vậy.

Ngươi xem cổ tay trái của hắn."

Ô Hành Tuyết xem qua.

Lại thấy bên trong cổ tay trái của người bên trong quan tài có một hoa văn nhỏ màu đen, giống như đoá vương liên lúc trước.

Nói như vậy, thật đúng là không phải bản tôn, chỉ là cái xác rỗng?

Mấy tên thuộc hạ còn đang nói chuyện, Ô Hành Tuyết lại không lắng nghe.

Bởi vì hắn suy nghĩ một vấn đề ––––––

Nếu vị trong quan tài ngọc này không phải bản tôn, cũng không có ý muốn xác chết vùng dậy.

Như vậy......!vừa nãy là ai khai quan?

Trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

Hắn cơ hồ hoài nghi, cái gọi là nguyên chủ ma đầu kia cũng không hoàn toàn tiêu tan, nói không chừng còn để lại chút lực còn sót lại trên tay hắn.

Nhưng cũng không đúng.

Lúc hắn sờ quan tài, trên tay một chút lực cũng chưa dùng, thật sự chỉ là chạm một cái.

Huống hồ......

Nguyên chủ kia nếu còn ở đây, lấy năng lực của đối phương, cướp đoạt lại thân thể này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Vì sao đến bây giờ vẫn tuỳ ý hắn bá chiếm thân thể này?

Ô Hành Tuyết nghĩ lung tung như vậy, bỗng nhiên thoáng thấy một đồ vật bên dưới lòng bàn tay "Tiêu Phục Huyên", bị Thiên Túc thượng tiên hơi cong ngón tay bao trùm lấy, chỉ lộ ra một góc.

Là ngọc chạm khắc sao?

Ô Hành Tuyết chần chờ một lát, ở trong lòng nói thầm một câu: "Tuy rằng ngươi chỉ là một khối thi thể, nhưng ta vẫn chào hỏi một tiếng, đắc tội rồi."

Hắn đẩy ngón tay lạnh như băng của người bên trong quan tài ra, lấy đồ vật bên dưới lòng bàn tay.

Đó là một hình người được tạc từ bạch ngọc, chạm trổ nhưng lại sống động như thật, nhìn không ra là ai.

Thay vào đó, trong tay cầm một trường kiếm, dưới chân hình người là một bê vuông khắc hoa.

Ở Thước Đô, đài vuông thạch điêu ngọc chạm chỉ có một loại –––– tượng thần để thờ phụng.

Không biết ở nơi này có giống nhau không.

Nếu là tượng thần, lại cầm kiếm.

Hẳn là bản thân Thiên Túc thượng tiên.

Ô Hành Tuyết suy đoán, ngón cái vô thức sượt qua đài vuông khắc hoa.

Không biết sờ đến nơi nào, đầu quả tim của hắn nhảy lên, nghe thấy một tiếng nói.

「 "Mộng Đô phía tây Xuân Phiên thành ngươi đi qua chưa? Nơi đó có kỳ nhân Y Ngô Sinh.

Ô Hành Tuyết: "......"

Hắn suýt nữa đã ném văng tượng thần.

Nhưng may mắn là, hắn đã từng ở Thước Đô chứng kiến nhiều trường hợp đếm không xuể, am hiểu nhất chính là mặt không đổi sắc.

Ai đang nói chuyện? Vì sao ta lại nghe thấy âm thanh này?

Ô Hành Tuyết rũ mắt, trong lòng lại sóng ngầm cuồn cuộn.

Là bởi vì cầm tượng thần tôn kính này sao?

Ô Hành Tuyết im bặt một lát, lại lấy ngón cái sờ sờ đoá hoa khắc vừa rồi kia.

Lần này lại không hề có động tĩnh.

Sao lại thế này? Hay là giỡn ra quỷ thượng thân, làm tâm thần rối loạn?

Ô Hành Tuyết lại lật tượng thần kia xem một phen, trong lòng nói thầm.

「 Muốn trở về sao? Đi tìm hắn.

Vào một khoảnh khắc nào đó, giọng nói kia lại không hề báo trước mà vang lên.

Ngón tay Ô Hành Tuyết căng thẳng.

Nội dung này vẫn không đầu không đuôi như cũ, nhưng câu "Muốn trở về sao" kia quả thật đánh trúng tâm tư của hắn.

Muốn trở về sao?

Đương nhiên là muốn.

Hắn quá muốn trở về Thước Đô.

Nơi đó không có tà ma ngoại đạo, không có cái nơi Thương Lang Bắc Vực này, cũng không có thiên toả leng keng rung động.

Nơi đó cũng chẳng phân biệt Tiên Đô và động quỷ, chỉ có nhân gian và ngựa xe huyên náo, có thể tự do đi lại.

Xuân Phiên thành......

Y Ngô Sinh......

Hắn theo bản năng lặp lại hai cái tên này, lại tự cười giễu trong lòng.

Nhưng mà thật ma chướng.

Ô Hành Tuyết nói với chính mình.

Ngươi không biết giọng nói này là của ai, cũng không biết những lời này là nói với ai.

Vô cùng có khả năng chỉ là linh thức còn sót lại của tượng thần này, vừa vặn trùng khớp với tâm tư của ngươi, vậy mà lại nghiêm túc nhớ kỹ.

Hắn nhẹ lắc đầu, đang muốn đặt lại tượng thần ma chướng này lại, giọng nói mơ hồ kia lại vang lên.

「 Loại thân thể này dễ sử dụng nhất, nắm lấy tâm cổ tay, rót linh thức vào, con rối liền thành.

Nếu là đại nhân vật.

Vậy đó là kiếm lời, mang ra ngoài nghe lời lại uy phong......!Ngươi nghe lời sao? 」

"......"

Ô Hành Tuyết trực tiếp ném tượng thần trở về quan tài.

Hắn trái lại tôn trọng vị Thiên Túc thượng tiên kia, tránh người đi.

Tượng thần leng keng một chút dừng dưới đáy ngọc thạch, bọn Ninh Hoài Sam cả kinh run rẩy.

"Thành chủ, thượng thần này không thể......!Thành chủ?" – Ninh Hoài Sam nói một nửa, lại thấy thành chủ của bọn họ đỡ cạnh quan tài, khom người đưa tay về phía người bên trong quan tài.

Hắn thấy Ô Hành Tuyết cầm cánh tay Tiêu Phục Huyên, ngón tay mảnh khảnh ấn một chút trên hoa văn màu đen kia.

Này không phải, này không phải phương pháp tạo con rối sao?!

Mấy người đám thuộc hạ đều kinh sợ: "Thành chủ! Ngài, ngài không phải là muốn lấy phàm thân thể xác của Thiên Túc thượng tiên, làm thành con rối đi?!"

Ô Hành Tuyết thầm nói đương nhiên không phải, ta dám sao? Còn nữa, ta sẽ làm được sao?

Thật ra hắn cũng không rõ bản thân tại sao lại chạm một chút.

Vì chứng thực giọng nói trong đầu không phải suy nghĩ chủ quan? Nhưng thật sự hắn chứng minh không được điều gì, rốt cuộc giọng nói kia nói, rót vào linh thức.

Hắn không có đồ vật để rót, chỉ có thể ấn, sao có thể thử ra được kết quả –––––

Ý nghĩ này còn chưa tan, hắn bỗng nhiên cảm giác có cái gì nhảy một cái.

Rất nhẹ, giống như mạch đập của người sống.

Ô Hành Tuyết: "?"

......

......

......

Ngươi đợi chút?

Hắn đột nhiên cả kinh, ngước mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy người trong quan tài không biết đã chết bao lâu đột nhiên mở mắt.

Bọn Ninh Hoài Sam rú lên vang trời: "Thành! Vậy mà thật sự thành, thành chủ mau nhìn xem, con rối thành rồi, hắn mở mắt!"

Thành chủ của bọn họ tâm đều nguội lạnh rồi.

Hắn là mở mắt.

Đáng sợ thì đáng sợ ta cái gì cũng chưa làm, nhưng hắn thật sự mở mắt.

Ô Hành Tuyết thậm chí không kịp phân rõ một câu, lập tức cảm thấy hoa mắt.

Một luồng kình lực khổng lồ rơi trên người hắn, tiếp theo là trời đất quay cuồng, hắn theo bản năng nhắm mắt.

Không ai thấy rõ "con rối" mới thành trong quan tài đứng dậy như thế nào, chỉ cảm thấy cả vùng hoang dã lốc cuống bông tuyết mênh mang thành một vòng xoáy trước quan tài.

Trường kiếm trong mộ kiếm đều bắt đầu chấn động không ngừng, tiếng kim thạch va vào nhau xen lẫn trong gió cuốn, cơ hồ lẫn lộn không rõ với xiềng xích trên người Ô Hành Tuyết.

Chờ gió tuyết tản đi, lại thấy "con rối" đè Ô Hành Tuyết trên mặt đất, tay phải tiếp được trường kiếm từ mộ kiếm bay tới.

Kiếm hoa vừa chuyển, mũi kiếm lạnh lẽo liền hạ.

......

Ô Hành Tuyết nghe kiếm phong, đột ngột mở mắt.

Lại thấy mũi kiếm cách mặt đất gần trong gang tấc, kiếm khí lạnh lẽo theo gió đảo qua, lại khó khăn ngừng bên cổ.

Không bị tổn thương, mũi nhọn lại ở ngay bên cạnh.

Hắn thấy Tiêu Phục Huyên chớp rơi sương giá trên mi mắt, cúi đầu nhìn sang.

Sau một lúc thật lâu, gọi tên của hắn: "Ô Hành Tuyết."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chờ lâu rồi ~ Sau này tôi có thay đổi một vài thứ nên chương này có chỉnh sửa lại.

Buổi tối tốt lành ~.