Vừa dứt mồm, Khúc Úc Sơn liền thấy quanh người lạnh toát, còn chưa kịp nhìn sang đã bị đè nghiến xuống, cậu sinh viên nào đó đã trườn lên không biết tự lúc nào. Hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, bấy giờ mới bừng tỉnh ôi nói sai cờ mờ nó rồi.

“Anh… anh… thực ra cũng không thích nó lắm đâu.” Khúc Úc Sơn lúng túng như gà mắc tóc.

Đôi mắt hạnh của Thôi Nịnh đẹp cực kỳ, khi cúi xuống nhìn hắn như này trông lại càng thêm sâu thăm thẳm, “Phét, anh vừa nói là thích xong. Bởi anh thích nên Chu Vọng Trác mới cố tình tặng hoa Nhài Pháp cho bác gái đúng không?”

Ối!

Sao đến chuyện này mà Thôi Nịnh cũng biết được vậy?

Gượm đã, à đúng rồi, nọ Thôi Nịnh mới add WeChat của mẹ hắn xong, hắn quên xừ nó mất mới chết chứ.

Với cả hắn cũng chặn vòng bạn bè của mẹ hắn nên không biết.

Nguyên nhân là Thôi Nịnh, Thôi Nịnh chính là kiểu mặc kệ mẹ hắn đăng trời ơi đất hỡi gì, cũng sẽ là người đầu tiên nhảy vô comment khen nức khen nở hệt fan não tàn.

Còn mẹ hắn thì đúng kiểu nghiện mạng xã hội, bình thường không có gì cũng đăng cả tá, huống chi là được tặng quà thế này, chắc cốp là lại đăng hoa Chu Vọng Trác tặng lên khoe rồi.

Khúc Úc Sơn đặt tay lên vai Thôi Nịnh, “Không liên quan gì đến anh nhé. Hai nhà vốn là hàng xóm, từ xưa anh ta cũng đã thân với mẹ anh rồi, thi thoảng tặng mấy thứ hoa hoét này là chuyện thường ấy mà.”

“Sao anh lại nói là ‘cũng’?” Gió rét trong mắt Thôi Nịnh bay vèo vèo.

Khúc Úc Sơn: “…”

Hắn cũng chả hiểu sao mình lại nói “cũng” nữa.

“Ý anh là anh ta thân với ba anh nên cũng thân với mẹ anh.” Khúc Úc Sơn khó khăn giải thích.

Thế nhưng Thôi Nịnh càng nghe lại càng không hài lòng, gió rét trong mắt cũng hoá thành tủi thân, “Em biết anh cả anh ta từ nhỏ đã được lớn lên cùng nhau. Anh ta được chứng kiến dáng vẻ hồi nhỏ với cả lúc thiếu niên của anh, còn em thì đâu có được. Trong quá khứ của anh, nào có sự hiện diện của em.”

Khúc Úc Sơn an ủi Thôi Nịnh, “Nhưng hiện tại anh ở bên em rồi còn gì.”

“Nhưng em vẫn muốn được nhìn dáng vẻ trước kia của Úc Úc cơ.” Thôi Nịnh rướn người ghé vào môi Khúc Úc Sơn, đôi cánh môi kề sát vào nhau, hơi thở cũng như hòa quyện và vấn vương một chỗ, “Úc Úc, lần trước chúng mình đến biệt thự ấy, không phải có cầm về theo mấy bộ quần áo sao?”

Đúng là có mang về mấy bộ thật.

Trong đó có một bộ là đồng phục cấp ba của Khúc Úc Sơn.

Mà nguyên do mang bộ đồng phục này về là Thôi Nịnh vừa thấy nó đã bảo ngay là ở căn hộ chỉ có mỗi đồng phục học sinh của cậu, trông cô đơn chiếc bóng quá, nên muốn mang theo bộ đồng phục này của Khúc Úc Sơn về để treo chung cho có đôi có cặp.

Khúc Úc Sơn nghe xong thì cũng nào có nghĩ sâu xa, đồng ý ngay tắp lự.

Bây giờ nghe Thôi Nịnh nói vậy thì bỗng ngờ ngợ cảm thấy phía trước đang có một cái hố chờ hắn nhảy xuống.

“Đồng phục thì sao?” Khúc Úc Sơn bất an hỏi.

Thôi Nịnh chớp chớp mắt, “Em nghĩ anh mặc đồng phục học sinh vào thì em có thể thấy được dáng vẻ thiếu niên của anh.”

“Anh giờ mặc đồng phục chắc chật lắm, cũng có phải bé nhỏ như hồi xưa đâu.” Khúc Úc Sơn muốn đẩy Thôi Nịnh ra, song Thôi Nịnh ngay lập tức bày ra cái vẻ đáng thương muốn chết.

“Em chỉ mong anh mặc đồng phục cho em ngắm một lần thôi cũng không được ư? Lần trước ở nhà họ Thôi, Chu Vọng Trác còn nói kháy em kia kìa, anh cũng nghe thấy rồi còn gì?” Thấy Khúc Úc Sơn bắt đầu do dự, cậu liền véo mạnh đùi mình một cái, ép cho nước mắt phải rớm ra, “Úc Úc, em chỉ muốn nhìn một xíu thoi mà.”

Giọng sao mà nhỏ, sao mà yếu đuối.

Trái tim Khúc Úc Sơn tức thì mềm nhũn, cắm đầu cắm cổ nhảy vù xuống hố.

Hồi học cấp ba Khúc Úc Sơn đã dậy thì xong nên chân đã rất dài, vậy nên bộ đồng phục cấp ba này về cơ bản là khá vừa so với giờ, chỉ trừ ống quần có hơi hớn lên, khiến cổ chân trắng nõn có hơi lộ ra.

Lâu lắm rồi mới mặc lại đồng phục cấp ba khiến Khúc Úc Sơn vừa lo vừa ngượng, nghĩ mình thật giống cưa sừng làm nghé, chẳng dám nhìn vào mắt Thôi Nịnh.

Hắn lặng thinh đợi một lúc, thấy Thôi Nịnh mãi chẳng ừ hữ câu gì, bèn sốt ruột bảo: “Xong chưa? Anh thay đây.”

“Đợi đã.” Giọng Thôi Nịnh đã khàn tịt chẳng biết từ lúc nào, “Em muốn ngắm thêm chút nữa.”

Vừa nói vừa túm lấy cổ tay Khúc Úc Sơn.

———

Sáng hôm sau, lúc Thôi Nịnh tỉnh dậy thì Khúc Úc Sơn hãy còn đang ngủ. Thôi Nịnh giúp Khúc Úc Sơn báo với Sở Lâm một tiếng là nay sẽ không đến công ty, rồi lại cúi xuống chụt chụt lên khuôn mặt say ngủ đến không mở nổi mắt của Khúc Úc Sơn.

Một đêm tuyệt vời tựa như hãy còn ở ngay trước mắt.

Trên nhành cây có bông mai trắng đương nở rộ, ứa ra mật hoa đặc sánh tựa mật ong.

Khúc Úc Sơn bị hôn cũng chẳng mảy may động đậy, Thôi Nịnh khẽ bật cười, đứng dậy ra ngoài ban công xem bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ. Nỗi bực dọc khó chịu của ngày hôm qua đã được xoa dịu chỉ sau một đêm, và cậu quyết định lát nữa sẽ tìm ngay loài hoa còn đẹp còn có ý nghĩa lãng mạn hơn hoa Nhài Pháp để tặng người ấy.

Chu Vọng Trác muốn gửi hoa cũng phải tặng người khác làm cớ, còn cậu thì có thể trao tận tay người ấy, hoặc tặng ngay trên người.

———-

Thôi Nịnh bắt đầu chính thức thực tập tại văn phòng của Lâm Chí Minh. Mặc dù cậu được vào đây là nhờ quan hệ của mẹ cậu, nhưng Lâm Chí Minh cũng không giữ Thôi Nịnh bên mình mà để cậu trải nghiệm từ vị trí cơ bản nhất.

Chỉ mới là sinh viên năm nhất, hơn nữa còn chưa học xong, hiển nhiên Thôi Nịnh đã trở thành đáy chuỗi thức ăn trong văn phòng. Trong một, hai tuần đầu, toàn bộ công việc Thôi Nịnh được làm đều chỉ là những việc lặt vặt, nhưng cậu cũng không nản lòng hay cảm thấy bất công, hôm nào cậu cũng là người đến sớm nhất và về cuối cùng.

Sau khi đã làm được hai tuần, cậu bắt đầu dần dần biết được tính tình mấy người ở đây, biết ai sẽ sẵn sàng chỉ dạy cho mình, cũng như biết ai là thành phần khó tính như ma.

Thôi Nịnh không vội đi nịnh hót lấy lòng những người khó tính đó, bởi việc đó chỉ tổ cho người ta nghĩ cậu có ý đồ xấu. Sau một thời gian dài, công việc thực tập của Thôi Nịnh cũng dần vào guồng, đồng thời cậu đã học được rất nhiều điều không hề có trong sách vở hay giảng đường.

Trong khi Thôi Nịnh lăn lộn hấp thụ kiến ​​thức như bọt biển, thì dự án mới đấu thầu được của Tạ Tử An cũng bắt đầu triển khai. Có lẽ Tạ Tử An cảm thấy hơi xấu hổ nên trước khi dự án bắt đầu, gã đã hẹn Khúc Úc Sơn đi ăn một bữa.

Nghĩ đến tương lai có thể sẽ xuống chó của Tạ Tử An, cảm thấy thôi thì cứ để gã ăn thêm được bữa ngon nào hay bữa đó, vậy nên Khúc Úc Sơn đã đồng ý cuộc hẹn.

Đồng thời, hắn cũng không quên nhấn mạnh với Tạ Tử An, “Tôi không uống rượu đâu đó.”

“Rồi rồi không uống thì không uống.” Tạ Tử An nói qua quýt cho xong, “Lát nữa anh gửi thời gian và địa điểm cho chú, nhớ đến đúng giờ đấy.”

Lần hẹn này Tạ Tử An đã đặt ở nhà hàng riêng, là kiểu nhà hàng mà chủ chính là đầu bếp, cả mỗi ngày chỉ tiếp vài khách thôi ấy. Nơi kiểu này rất thích hợp cho những cuộc nói chuyện mang tính riêng tư.

Rèm buông, nhạc nhẹ chậm rãi vang lên, chuông gió dưới cửa sổ khẽ khàng đung đưa.

Tạ Tử An lấy trà thay rượu mời Khúc Úc Sơn một ly, “Người anh em ơi, thật xin lỗi chú em, anh thấy dự án đó nó lại hợp ý anh quá nên đã không nghe lời khuyên của chú, chú em đừng để bụng nhé.”

Kể từ khi Khúc Úc Sơn tìm Tạ Tử An để tư vấn tâm sinh lý tình cảm thì quan hệ của hai người cũng đã phần nào được cải thiện. Tạ Tử An cũng đã dẹp cái ý định lúc nào cũng nhăm nhe quay lại bằng chứng Khúc Úc Sơn đánh gã để kiện, lần này còn xưng huynh gọi đệ với Khúc Úc Sơn.

Nghe thấy ba chữ “người anh em” này, Khúc Úc Sơn bèn quyết định nếu sau này vô tình gặp Tạ Tử An đang nhặt rác, hắn nhất định sẽ mời gã ăn hẳn một bữa tử tế.

“Nếu đã đấu thầu thành công rồi thì anh gắng mà làm cho tốt đi. Nhưng tôi cũng khuyên anh một câu, vạn sự phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để trứng gà vào một giỏ.” Lời nhắc của Khúc Úc Sơn khiến Tạ Tử An buồn cười không chịu nổi.

“Sao tới giờ chú vẫn nhắc lại những đạo lý đã nghe ra rả từ lúc vào ngành vậy? Anh biết rồi chú cứ yên tâm, đến lúc đó anh có vượt qua chú thì chú cũng đừng buồn nhé, có gặp mặt nhau cũng vẫn phải quan tâm nhau đấy nhớ.”

Khúc Úc Sơn: “…”

Trừ đi một bữa.

Cho chừa cái tội đắc ý.

Đã ăn được hòm hòm, Tạ Tử An bỗng nhắc đến một cái tên khiến Khúc Úc Sơn vừa nghe thấy đã cau mày, “Cái gã Nhật Bản, Shibasaki Furuichi ấy, chú còn nhớ chứ? Anh nghe bảo dạo này gã có vẻ toang lắm rồi, cái đợt mà sinh nhật chú ấy, lúc đó anh còn đang định hợp tác với gã.”

“Chẳng ai ngờ đùng một cái sa sút như thế, nghe đâu bị hạn chế tiêu dùng cao rồi[1], ngay cả máy bay cũng không được đi. May mà hồi đó chú ném gã đi đâu làm anh không ký được hợp đồng, chứ không thì chắc giờ anh cũng xui như gã rồi.”

[1] Người đại diện pháp nhân của doanh nghiệp sẽ bị Tòa án hạn chế tiêu dùng cao khi đang nợ và không thực hiện nghĩa vụ thanh toán theo văn bản quy phạm pháp luật có hiệu lực trong thời hạn quy định. Chi tiết xem tại đây.

Giờ Tạ Tử An nghĩ lại hãy còn thấy sợ, còn Khúc Úc Sơn thì lại thấy có gì đó không ổn.

Trong nguyên văn, hình như Shibasaki nào có tàn tạ như vậy.

Này chả có nhẽ là do Chu Vọng Trác làm?

Shibasaki đã từng nhìn thấy dáng vẻ mặc váy của hắn, vả lại còn trà trộn vào tiệc sinh nhật của hắn nữa, và tất cả chuyện này Chu Vọng Trác đều biết hết.

Shibasaki bị hạn chế tiêu phí và không được bay, đồng nghĩa với việc gã cũng không được ra nước ngoài. Thế thì nếu hắn không vác xác tới Nhật thì chắc chắn cũng chẳng chạm mặt cái tên Shibasaki đó nữa.

Thế thì lại là toẹt vời.

Chỉ là, gia tộc Shibasaki cũng thuộc dạng máu mặt bên Nhật Bản, nếu quả thật là Chu Vọng Trác làm, vậy thì Tạ Tử An…

Ánh mắt Khúc Úc Sơn nhìn Tạ Tử An lại tăng thêm vài phần đồng tình cùng thương cảm, đồng thời tỏ vẻ quan ngại sâu sắc với tương lai của Tạ Tử An sau khi không chịu nghe mình khuyên nhủ.

Thôi thì tăng thêm, mời hẳn hai bữa vậy.

Cơ mà Tạ Tử An cả Chu Vọng Trác vốn là bạn học, cũng không thù không oán, chắc không đến mức bị phá sản đâu nhỉ, khéo người phá sản lại chính là hắn ấy chứ.

Khúc Úc Sơn bỗng thấy lo cho an nguy sau này của mình, đồng thời hy vọng rằng vị huynh đệ này có thể giúp đỡ mình trong tương lai, “Thầy Tạ này, nếu sau này tôi phá sản phải lưu lạc xuống đường nhặt rác thì anh hãy…”

Còn chưa kịp nghe Khúc Úc Sơn nói xong, Tạ Tử An đã nhảy bổ vào mồm hắn, “Chụp ảnh rồi post lên WeChat.”

Khúc Úc Sơn: “…”

Dẹp mợ đi, đếch mời Tạ Tử An ăn nữa.

Nhưng trước khi đi, Khúc Úc Sơn vẫn nhắc nhở Tạ Tử An một câu, “Hãy cẩn thận Chu Vọng Trác.”

“Gì cơ?” Tạ Tử An không hiểu.

“Tôi bảo anh hãy cẩn thận anh Vọng Trác.” Khúc Úc Sơn nhắc lại.

Tạ Tử An mang theo nghi hoặc về nhà, và sau hai ngày cân nhắc, gã đã ngộ ra ý tứ thâm sâu của nó.

Chu Vọng Trác thích Khúc Úc Sơn, nhưng Khúc Úc Sơn lại thay lòng đổi dạ quay sang thích Thôi Nịnh, mà gã lại tớn lên hẹn Khúc Úc Sơn đi ăn mấy bận liền. Thế thì rất có thể Chu Vọng Trác sẽ hiểu lầm gã cũng thích Khúc Úc Sơn.

Nghĩ vậy, Tạ Tử An quyết định sẽ giải thích rõ ràng với Chu Vọng Trác, dạo gã có một dự án mới và đang cần mượn tranh của Chu Vọng Trác để mở triển lãm, thế nên không thể để Chu Vọng Trác hiểu lầm được.

Tạ Tử An bắt đầu soạn tin để gửi:

“Ông đừng hiểu lầm tôi nhé, tuy tôi có mời sếp Khúc đi ăn nhưng mà trời đất chứng giám tôi không hề có ý gì với cậu ta đâu.”

Kẻ thích Khúc Úc Sơn đầy cả mả kia kìa, gã có ngu đâu mà khoác tay nhảy vào.

Tạ Tử An nhắn xong, đợi hơn nửa tiếng cũng không thấy Chu Vọng Trác nhắn lại, bèn ngẫm nghĩ, tự hỏi chả có nhẽ Chu Vọng Trác không tin?

Gã lại soạn thêm tin nữa.

“Thực ra gu của tôi cũng là dạng người đẹp chân dài eo thon như sếp Khúc đấy, cơ mà giờ hết thích rồi, giờ gu là chỉ thích mấy em đùi to chân ngắn thôi.”

Đấy, tự hạ thấp thẩm mỹ của mình như thế rồi đấy, Chu Vọng Trác đã chịu tin chưa?

———