“Không có gì.” Thôi Nịnh lại nói.

Quản lý khách sạn bình dân này đã sắp xếp cho Khúc Úc Sơn phòng VIP, nhưng phòng VIP ở đây cũng  quá ư là bình thường.

Khúc Úc Sơn quẹt thẻ phòng, đồng thời hỏi: “Cậu ăn tối chưa?”

“Ăn rồi anh.” Thôi Nịnh lặng im quan sát căn phòng. Một đường tròng trành cả đổi xe liên tục, cậu mới hiểu được địa phương Khúc Úc Sơn ở lần này quả thực khá tệ. Có điều với Thôi Nịnh đã phải sống cực từ nhỏ thì điều kiện thế này đã là rất khá, tuy nhiên cậu lại không thể nhìn được cảnh Khúc Úc Sơn phải chịu khổ.

Thấy Khúc Úc Sơn vặn nắp chai nước ra rồi uống thuốc, cậu không khỏi nhướn mày hỏi, “Anh uống thuốc gì thế?”

“Này hả?” Khúc Úc Sơn chìa ra cho Thôi Nịnh xem, “Thuốc chống dị ứng.”

“Anh bị dị ứng?” Thôi Nịnh sải bước đến định kiểm tra tình trạng của Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn hoảng quá bèn nắm lấy tay Thôi Nịnh, lắp ba lắp bắp giải thích, “Không, không, không sao đâu, chỉ là không ngủ quen giường ở đây thôi.”

Mặc cho Sở Lâm đã sớm lường trước được chuyện này, nên khi gói ghém hành lý cho Khúc Úc Sơn đã cho bốn bộ ga gối dùng một lần vào, ai dè Khúc Úc Sơn vẫn bị dị ứng. Cũng may mà Sở Lâm đã chuẩn bị sẵn rất nhiều loại thuốc, phải cỡ một hộp to lận, rồi sai người mang đến.

Thôi Nịnh nhìn bàn tay Khúc Úc Sơn đang nắm chặt tay mình, từ từ rút tay về, “Vậy em đi tắm trước.”

Tự nhiên nói đi tắm làm Khúc Úc Sơn giật cả nảy, nhưng rồi cũng nhanh chóng tỉnh táo chỉ cho Thôi Nịnh hướng WC.

Tất cả đồ vệ sinh cá nhân trong WC đều là của Khúc Úc Sơn. Chẳng hiểu Thôi Nịnh mần thịt gì mà lâu thế không biết, Khúc Úc Sơn chờ mà díp hết cả mắt. Hắn nhìn túi du lịch mà Thôi Nịnh đặt trên giường, phân vân không biết có nên thay ga trải giường cho cậu luôn không.

Cơ mà thay ga giường liệu có tính là nhiệt tình quá không nhở?

Khúc Úc Sơn ngẫm lại vì sao mình và Thôi Nịnh lại rơi vào tình cảnh này, cảm thấy có lẽ là do mình đã chưa xử lý tốt chuyện tình cảm của Thôi Nịnh, chẳng hạn đôi khi sẽ vô tình làm ra chuyện quá thân mật, khiến con đường Thôi Nịnh đang đi càng ngày lại càng lệch lạc.

Có lẽ nên lạnh lùng hơn và sống chung như kiểu bạn bè bình thường, như vậy có cơ may là Thôi Nịnh sẽ không rung rinh gì với hắn nữa. Nói đi cũng phải nói lại, chính hắn cũng phải thôi ngay cái trò nhậu bét tè lè nhè đi, hừ, toàn cái rượu làm hại cái thân không hà.

Nghĩ xong xuôi, Khúc Úc Sơn quyết định không giúp Thôi Nịnh thay ga trải giường nữa, chỉ hất cằm tỏ ý anh đây đã đặt ga gối trên bàn cho chú rồi đấy nhớ.

Thế nhưng cái cách mà Thôi Nịnh xuất hiện đã khiến hắn hú hồn chim én.

Thôi Nịnh chỉ mặc quần, giơ khăn tắm lên lau tóc bằng một tay, nhàn nhã bước ra khỏi phòng tắm, rồi loáng cái đã ngồi xuống giường Khúc Úc Sơn và quay lưng về phía bàn.

Lúc chuẩn bị giường nệm cậu cũng không chịu mặc áo vô. Thực tình là Khúc Úc Sơn không cố tình liếc nhiều, nhưng cơ bụng của Thôi Nịnh lại cứ đập vào mắt hắn thế có chết không cơ chứ.

Trải xong giường nệm, bấy giờ Thôi Nịnh mới mặc áo vào. Tóc ngắn, trời lại nóng, nên chẳng bao lâu đã khô queo. Bây giờ là gần mười một rưỡi, mọi hôm giờ này là hắn đã ngủ thẳng cẳng rồi, nhưng không hiểu sao nay lại chẳng buồn ngủ tẹo nào.

Hắn không buồn ngủ, và muỗi cũng thế.

Muỗi ở đây con nào con nấy đều to như hà mã, trích một phát là da dẻ sưng to như cái túi ngay. Tuy đã uống thuốc chống dị ứng, nhưng không biết có phải do thuốc không mạnh hay là chưa tới lúc hiệu quả mà hắn vẫn ngứa điên cả người. Khúc Úc Sơn hết lăn bên nọ lại vật bên kia, cuối cùng vẫn phải duỗi tay ra gãi.

Chỉ một chốc sau, tự nhiên xuất hiện một bóng đen thù lù bên giường.

“Anh khó chịu à?” Thôi Nịnh thình lình lên tiếng.

Khúc Úc Sơn quay phắt lại, nương theo ánh trăng mà phác họa được ra đường nét khuôn mặt của Thôi Nịnh. Hắn không khỏi nhích vào bên trong một chút, đồng thời nói, “Có muỗi.”

Thôi Nịnh nghe xong bèn đứng dậy bật đèn rồi lấy thuốc bôi trong hộp và máy xông tinh dầu đuổi muỗi ra. Sở Lâm đã chuẩn bị đầy đủ hết nhưng Khúc Úc Sơn quên dùng.

Thôi Nịnh cắm máy xông đuổi muỗi xong thì cầm thuốc bôi trở lại giường Khúc Úc Sơn, “Nó đốt ở đâu?”

“Tôi tự bôi được.” Khúc Úc Sơn muốn lấy thuốc trong tay Thôi Nịnh, Thôi Nịnh dừng một lúc rồi đưa thuốc cho Khúc Úc Sơn, song cậu vẫn không đi mà cứ ngồi im trên mép giường nhìn hắn.

Khúc Úc Sơn ngó Thôi Nịnh, nhắc lại: “Tôi muốn bôi thuốc.”

“Ừm.” Miệng thì trả lời, mà người vẫn bất động.

Khúc Úc Sơn khựng lại, tiếp tục nói lần nữa: “Cậu có thể về giường cậu được không?”

Lần này Thôi Nịnh cuối cùng cũng đứng dậy về giường mình, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Khúc Úc Sơn, khiến Khúc Úc Sơn phải bò dậy đi vào WC bôi thuốc. Bôi xong thuốc hắn bèn quay lại giường, lần này cuối cùng cũng thấy buồn ngủ.

Do hồi tối uống nhiều nước nên nửa đêm bị cơn xả lũ đánh thức, đành phải dậy đi vệ sinh. Hắn vừa mới mở được cửa WC đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Hắn kinh hãi quay đầu, phát hiện ra lại là Thôi Nịnh.

“Cậu!” Một đêm thôi mà Khúc Úc Sơn bị Thôi Nịnh dọa sợ tới tận hai lần, “Không ngủ hả trời?”

Nghe vậy, vẻ mặt Thôi Nịnh có phần oan ức, “Không ngủ được.”

Khúc Úc Sơn thoáng dịu giọng khi nghe Thôi Nịnh nói thế, “Lạ giường hở? Ai bắt, đã bảo là đừng có tới rồi mà.”

“Không phải lạ giường, mà là…” Thôi Nịnh cụp mắt xuống, Khúc Úc Sơn nhìn theo ánh mắt cậu xuống dưới, mặt mũi tức thì đỏ gay.

Hắn nghẹn lời đứng hình một lúc lâu mới miễn cưỡng trấn định lại được, “Ra ngoài.”

Nhưng Thôi Nịnh nào chịu nghe lời, trái lại còn tiến lên một bước, “Úc Úc ơi, em nhớ anh lắm, nó cũng nhớ anh lắm.”

Ối bà con ơi ra mà xem nhãi ranh thả dê chạy rông nè!

Khúc Úc Sơn lùi lại, thế nhưng lời của Thôi Nịnh vẫn tiếp tục vang lên.

“Mỗi giây mỗi phút ở Mỹ em đều nhớ anh, mỗi lần nhớ anh em sẽ lại không ngủ được. Bên đó toàn kẻ xấu thôi, chúng nó bắt nạt em.”

Nếu đám “chơi ngu lấy số” trong trại hè nghe được những lời này của Thôi Nịnh, đảm bảo sẽ nhảy cẫng lên rồi ông ổng chửi Thôi Nịnh đúng là cái đồ mặt dày ăn không nói có ngay. Rõ ràng bọn nó bị bắt nạt ác hơn cơ mà, vết thương vẫn còn chưa lành đây này.

Khúc Úc Sơn há miệng chực hỏi mấy thằng đó là thằng nào, bắt nạt ra sao, song hắn đã kìm lại được đúng lúc.

Hắn vừa mới thầm thề với lòng là sẽ giữ khoảng cách với Thôi Nịnh và không xen vào chuyện riêng tư của cậu mà. Nếu hắn mà đứng ra giúp Thôi Nịnh rồi lỡ Thôi Nịnh càng thích hắn hơn thì phải làm sao bây giờ?

“Bọn nó cởi quần em.”

“WTF?!” Khúc Úc Sơn tức thì sôi máu, “Cậu còn nhớ tên cả mặt lũ chúng nó không? Tôi có WeChat của thầy bên trại hè, để tôi gọi thẳng anh ta hỏi cho ra lẽ.”

Nói rồi cũng phi thẳng ra ngoài, nhưng mới vừa đi ngang qua Thôi Nịnh đã bị ôm chầm lấy.

“Em đấm lại rồi.” Thôi Nịnh đã hoàn toàn có thể ôm trọn Khúc Úc Sơn trong vòng tay mình, cậu vùi đầu vào vai Khúc Úc Sơn, tạo thành một tư thế cực kỳ thân mật, “Nhưng chúng nó toàn nói mấy lời hạ lưu với em…”

Mặt Khúc Úc Sơn đỏ như gấc chín, đến khi vành tai bị hôn một cái, hắn mới nhận ra hình như mình bị Thôi Nịnh cho ăn quả lừa rồi.

Ừ thì cho là bọn biến thái kia phun mấy câu dâm dê với cậu đi, nhưng cậu cũng không cần phải trần thuật lại với hắn thế này chứ?

Khúc Úc Sơn muốn thoát, Thôi Nịnh thì nhất quyết không buông, còn thì thầm gọi  Úc Úc này Úc Úc nọ.

“Hình như em bị chúng nó dạy hư rồi Úc Úc ơi. Em muốn hôn Úc Úc, lúc nào cũng muốn hết.”

Toang! Thôi Nịnh tức thì bị đẩy ra. Khúc Úc Sơn mặt đỏ tía tai, lưỡi xoắn cả vào nói mãi không thành câu, “Cậu… ra ngoài ngay. Đừng có nói… mấy lời kiểu này với tôi, nếu cậu còn thế nữa… tôi sẽ…”

Cảnh tượng đêm giông bão bùng ấy lại chợt hiện lên tâm trí hắn.

Vài sợi tóc mềm mại khẽ xẹt qua lòng bàn tay, hơi thở nóng bỏng chậm rãi lướt từ mắt cá chân lên trên…

“Sẽ gì?” Thôi Nịnh hỏi.

Khúc Úc Sơn quay mặt đi, “Cậu về giường ngủ đi, muộn lắm rồi đấy.” Hắn không muốn nhắc lại vấn đề này, thế nhưng chàng trai trước mặt hắn lại quá cố chấp, gần như là bướng bỉnh mà nhìn hắn.

“Anh nói đi, anh sẽ làm gì? Lần đầu tiên anh chạy sang Minsk, lần thứ hai thì đá em đi Mỹ, rồi lần thứ ba này anh định sẽ làm gì nào? Khúc Úc Sơn à, em là con người chứ không phải là đồ vật mà anh muốn là phải có, hết muốn rồi thì ném. Nếu anh không thích em, được, vậy hãy làm em hết hy vọng hoàn toàn đi.”

“Anh hãy nói anh không thích em, ghét em, cảm thấy hành vi của em khiến anh bực bội, bảo em cút đi. Anh nói đi, nói những câu này đi, chỉ cần anh nói, em sẽ không bao giờ đến quấy rầy anh nữa.”

Khúc Úc Sơn khẽ nhếch môi, thật lâu sau mới nặn ra được vài chữ, “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn chăm sóc cậu một cách đơn thuần thôi, không hề có ý gì khác cả.”

“Chăm sóc đơn thuần bao gồm cả dùng tay giúp em? Không có ý gì khác tức là em hôn anh thì được, ok không sao, miễn là em đừng vượt quá giới hạn đúng không? Đây chính là chăm sóc đơn thuần của anh?” Thôi Nịnh dần ép Khúc Úc Sơn lùi lại, đến khi hắn đã dựa lưng vào tường, cậu mới dần bình tĩnh lại được sau cơn kích động vừa rồi, “Em không thỏa mãn với mối quan hệ trước kia nữa rồi. Em muốn ngủ với anh, muốn kết hôn với anh. Nếu anh thấy ghét em thì hãy bảo em cút đi.”

Dứt lời, cậu cúi đầu hôn lên môi Khúc Úc Sơn.

Nụ hôn lần này dường như khác với mọi nụ hôn khi trước. Cậu mang quyết tâm chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, mang theo sự nhiệt tình đủ để đốt cháy hết thảy, mang theo sự thành kính và mãnh liệt, hôn lên đôi môi của người ấy.

Thôi Nịnh hiểu rõ tính Khúc Úc Sơn, biết Khúc Úc Sơn sẽ không quyết đoán được với một số chuyện và biết hắn rất thích lảng tránh vấn đề.

Đáng lẽ cậu nên tiếp tục dùng chiêu nước ấm nấu ếch để Khúc Úc Sơn càng quen với việc có cậu và không thể rời cậu được nữa. Thế nhưng cậu mệt rồi, thực sự mệt rồi.

Cậu muốn nghe Khúc Úc Sơn nói thích cậu, chỉ cần nói một câu thôi, cậu sẽ yêu Khúc Úc Sơn đến mười năm, không, năm năm.

Năm năm để đổi lấy một câu thích, đâu phải là quá đáng.

Cầu xin người, xin người hãy đừng trốn tránh nữa.

Hai tay đặt lên bả vai Thôi Nịnh và đẩy mạnh cậu ra.

Đôi môi Khúc Úc Sơn ướt át và đỏ mọng, khuôn mặt cũng thế. Hắn nhìn đi chỗ khác, “Tôi không thích cậu, Thôi Nịnh.”

——–

Thôi Nịnh đi rồi.

Khúc Úc Sơn bị mất ngủ, hôm sau liền vác theo hai quầng thâm như gấu trúc mà bước lên xe về thành phố. Trái ngược hẳn với hắn, giám đốc Vương ngồi bên cạnh cứ phải gọi là phơi con nhà bà phới.

Giám đốc Vương hình như không hề biết rằng Khúc Úc Sơn đã phải nghe âm thanh xxxvideos của mình, suốt cả đường về thành phố B cứ không ngừng nịnh hót tâng bốc Khúc Úc Sơn.

Khen lấy khen để Khúc Úc Sơn, nào là đưa ra những quyết định cực kỳ dứt khoát và quá là giỏi quản lý cấp dưới. Nếu có giải bình chọn sếp tốt nhất, Khúc Úc Sơn mà đứng thứ hai không ai dám đứng nhất luôn.

Một tràng nịnh nọt ào vào lỗ tai khiến Khúc Úc Sơn bỗng dưng thấy cáu vô cớ, hắn không nhịn được nói: “Anh có thể yên lặng được không giám đốc Vương?”

Giám đốc Vương thoắt cái im thin thít rồi gật đầu, ngồi nghiêm tại chỗ khóa kín mồm. Mấy phút sau, giám đốc Vương bỗng nghe thấy ông chủ mình lên tiếng.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nói như vậy với anh, tôi chỉ là…”

Chỉ là gì?

Khúc Úc Sơn cũng chẳng biết nữa.

Tối hôm qua trước khi rời đi, Thôi Nịnh đã khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ khẽ khàng lăn dài nơi hốc mắt. Cậu khoác túi và ngoảnh lại hỏi hắn, “Khúc Úc Sơn à, lần này em sẽ đi thật đấy, anh có muốn giữ em lại không? Em rất dễ dỗ mà.”

Lúc ấy hắn lại đang làm gì nhỉ?

À đúng rồi, hắn cứ đứng đực tại chỗ, nói chẳng ra lời.

Hắn chẳng biết phải nên nói gì cả.