Tạ Tử An nghĩ Chu Vọng Trác là người chơi hệ nghệ thuật nên nhất định sẽ thích những nơi trang nhã, vậy nên gã đã hẹn ở một nơi cực kỳ trang nhã, trên sân khấu là nghệ sĩ nữ chơi đàn Cello, trên bàn là ánh nến lung linh mờ ảo, và rất là chú trọng lối trang trí kết hợp Trung và Tây. Chu Vọng Trác ngồi dưới khung cửa sổ trúc linh lan nom thật giống một chàng quân tử bước ra từ thời cổ đại, mặt như quan ngọc, môi như đồ son.

Ngay cả Tạ Tử An lúc nào cũng tự sướng với nhan sắc của mình, cũng không khỏi chua xót cảm thán cái tên Chu Vọng Trác này đúng là mặt người dạ thú.

Trong lòng chua xót không trượt phát lào, thế nhưng mặt thì lại cười toe cmn toét, “Chu huynh, cảm ơn huynh đã nể mặt mà đến.” Tạ Tử An chủ động đứng lên rót rượu cho Chu Vọng Trác.

Chu Vọng Trác khẽ gật đầu, coi như trả lời, tuy anh nhận lấy ly rượu song cũng không uống, mà chỉ nhìn chăm chú vào nó. Tạ Tử An đắn đo chốc lát, nghĩ nếu vừa mở màn đã nói chuyện tiền nong thì cũng quá vội vàng, vì vậy gã bèn gợi gợi mấy chuyện thú vị hồi họ còn học chung đại học ở Pháp để giảm xóc cái đã.

Kể hoài kể mãi một hồi, Tạ Tử An đã bén nhạy nhận ra vẻ mặt của Chu Vọng Trác đang dần mất kiên nhẫn, gã bèn nhanh lẹ lái chủ đề và tung ra đòn sát thủ của mình — Khúc Úc Sơn.

“À nhắc mới nhớ, nếu ngày xưa ông mà không sang Pháp thì chắc Khúc Úc Sơn cũng sớm ở bên ông rồi đấy nhể. Tôi về nước sớm hơn ông mà, mấy năm trước Khúc Úc Sơn tán ông hãi luôn, tán đến mức không ai trong chỗ chúng tôi là không biết.”

Tạ Tử An rõ ràng là muốn nhờ vả Chu Vọng Trác, thế nhưng khi nói những lời này gã liền không nhịn được nghĩ Chu Vọng Trác đúng là đáng đời.

Giờ tự nhiên dở quẻ thích Khúc Úc Sơn, thế sao trước kia không tán mẹ luôn đi.

Dè dặt làm cái lìn gì, thích thì nhích, bao giờ không tán được hẵng hay.

Chu Vọng Trác tựa hồ cũng nhớ lại chuyện xưa, hơi có phần xuất thần, mãi đến khi Tạ Tử An gọi một câu, bấy giờ mới có phản ứng.

“Là do tôi đã không biết quý trọng.” Chu Vọng Trác thản nhiên thừa nhận khiến Tạ Tử An có hơi xấu hổ.

Tạ Tử An trầm tư chốc lát, bảo: “Giờ cũng chưa muộn đâu, sếp Khúc cả Thôi Nịnh cũng mới chỉ đang yêu thôi, mà yêu chứ đâu phải đã cưới, chia tay là chuyện bình thường ấy mà.”

Đây quả thực là lời thật lòng của Tạ Tử An, từ xưa đến nay gã chưa bao giờ tin cái chuyện xàm lờ yêu là có thể ở bên nhau đến già.

Thấy Chu Vọng Trác không trả lời, Tạ Tử An bèn nghĩ chốc lát rồi lại tiếp tục bổ sung: “Thực ra nếu ông muốn cua lại Khúc Úc Sơn thì tôi có thể giúp ông đấy, cơ mà độ này công ty tôi đang xảy ra chút chuyện nên tạm thời không phân tâm để giúp ông được.”

Rồi, vòng và vòng vèo cuối cùng cũng lái vào chủ đề chính.

Chu Vọng Trác biết thừa mục đích Tạ Tử An hẹn anh ra đây, nhìn vẻ háo hức lồ lộ trong mắt gã, anh bèn nhấp một ngụm rượu rồi mới nói: “Nếu trong vòng một tiếng cậu có thể hẹn Tiểu Úc ra đây thì tôi sẽ cho cậu vay tiền.”

Ánh mắt Tạ Tử An sáng rực, “Thật chứ?”

Chu Vọng Trác gật đầu.

Tạ Tử An đứng phắt dậy ra ngoài gọi điện thoại.

Lúc điện thoại Khúc Úc Sơn reo chuông thì hắn đang giúp Thôi Nịnh thu dọn đồ đạc, đồng thời hỏi Thôi Nịnh, “Phải chuyển nhà thật hử?”

“Vâng.” Thôi Nịnh tay chân nhanh nhẹn thu dọn những đồ thường dùng của Khúc Úc Sơn rồi xếp vào vali. Cậu không chỉ tìm thấy camera trong biệt thự của nhà họ Khúc, mà còn tìm thấy cả ở trong căn hộ này. Sau khi mất mấy ngày để xử lý xong đống camera, Thôi Nịnh liền quyết định đưa Khúc Úc Sơn chuyển nhà.

Tuy rằng cậu không biết làm thế nào mà Chu Vọng Trác có thể thần thông quảng đại như thế, nhưng từ những con camera này, cậu đã biết được mong muốn kiểm soát Khúc Úc Sơn của cái kẻ biến thái Chu Vọng Trác kia.

Thôi Nịnh quyết tâm tiêu diệt ham muốn kiểm soát của gã.

Không phải Chu Vọng Trác thích giám sát Khúc Úc Sơn lắm sao? Được, thế thì cậu sẽ cho gã đó không thể nhìn thấy dù chỉ là một sợi tóc của Khúc Úc Sơn.

Nơi hai người chuyển tới là một căn hộ của Lâm Chí Minh, khu này có an ninh cực kỳ tốt. Thôi Nịnh biết Chu Vọng Trác sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ra nơi này, nhưng cậu không sợ Chu Vọng Trác tìm được Khúc Úc Sơn, mà việc cậu phải làm là ngăn cản Chu Vọng Trác nhìn thấy Khúc Úc Sơn.

Thôi Nịnh nghe thấy điện thoại Khúc Úc Sơn reo chuông liền bước tới cầm lên xem trước, thấy là Tạ Tử An gọi mới đưa cho Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn đang thu dọn đồ đạc nên mở thẳng loa ngoài cho tiện.

“Lô sếp Khúc, anh đang nhậu ở ngoài, chú muốn tới làm tí không?” Tạ Tử An rủ rê.

“Tôi không rảnh, anh uống mình đi.” Khúc Úc Sơn từ chối luôn.

Tạ Tử An nghe vậy liền lấy ra rượu ngon dụ dỗ, nói rằng lần này đem hẳn báu vật được cất giữ lâu năm trong nhà đi đấy, rồi khen nấy khen để, khen trên trời xuống dưới lòng đất. Thôi Nịnh nghe xong liền biết ngay Tạ Tử An này chắc chắn có ý đồ.

Thôi Nịnh xít lại bên tai Khúc Úc Sơn, thì thầm bảo, “Hình như gã muốn lừa anh ra ngoài với gã.”

Khúc Úc Sơn cũng cảm thấy Tạ Tử An có phần dị dị, với cả hắn cũng đang bận thật. Thôi Nịnh nói nửa đêm sẽ chuyển nhà, hắn sao mà có thời gian mà đi nhậu nhẹt được chứ.

“Anh cứ uống đi, tôi không uống đâu, tôi đang bận thật. Thế nhé, cúp đây.”

Tạ Tử An vội vàng gọi với theo, “Chờ đã!” Gã vò đầu bứt tóc, khó xử nói, “Thôi anh nói thật với chú, thực ra là Chu Vọng Trác muốn gặp chú. Sếp Khúc à chú nể mặt anh được không? Gã nói chỉ cần hẹn được chú ra đây thì gã sẽ cho anh vay tiền. Không phải công ty chú giờ cũng khó khăn sao, chú có thể ngọt nhạt với Chu Vọng Trác ấy, anh nghĩ chắc chắn gã sẽ giúp chú ngay. Chú yên tâm, tối nay chúng ta chỉ nói chuyện thôi, anh hứa anh đảm bảo sẽ đưa chú về nhà an toàn.”

Nghe thấy tên của Chu Vọng Trác khiến Thôi Nịnh sa sầm mặt mày, nhưng cậu không cắt ngang cuộc nói chuyện của Khúc Úc Sơn và Tạ Tử An, mà chỉ dừng động tác của mình lại.

Biết rằng Chu Vọng Trác cũng ở đó, Khúc Úc Sơn lại càng không muốn đi, “Tôi không muốn gặp anh ta, xin lỗi thầy Tạ, tôi không giúp được anh chuyện này đâu. Còn nữa, anh cũng đừng tin tưởng anh ta quá, tôi cúp đây.”

Khúc Úc Sơn nghĩ mình nói hết nước hết cái thế này rồi coi như cũng đã tận tình tận nghĩa với Tạ Tử An. Tạ Tử An kia không lần nào là chịu nghe lời hắn, cứ chuyên nhè chỗ nào có hố là nhảy xừ nó xuống.

Tạ Tử An ủ rũ tay không trở về cũng là trong dự đoán của Chu Vọng Trác.

“Tạ Tử An à, xin lỗi nhé, tôi không giúp gì được cho cậu rồi.” Chu Vọng Trác đứng dậy toan đi, song đã bị Tạ Tử An giơ tay ngăn cản.

Tạ Tử An cực kỳ hiếm khi phải van cầu ai đó thế này, “Chu huynh, sếp Chu, Chu đại ân nhân của tôi, Khúc Úc Sơn không muốn đến, tôi cũng hết cách. Nhưng ông còn việc gì khác cần tôi làm nữa không?”

Chu Vọng Trác trầm ngâm một hồi, “Cậu có thân với Tiểu Úc không?”

Tạ Tử An đáp ngay: “Thân chứ, nhưng không phải kiểu quan hệ nam nam đâu nhá. Nào, ngồi xuống uống miếng rượu để tôi từ từ kể cho ông nghe. Lần nào Khúc Úc Sơn gặp vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm cũng đều tới gặp tôi xin tư vấn đó.”

Bất tri bất giác, Tạ Tử An đã nốc một đống rượu, gã vốn không định nói thật, cơ mà rượu vào lời ra mà, dần dà hỏi câu nào đáp câu đấy, mà về sau thì khỏi cần hỏi cũng kể bằng sạch. Gã ngã vật ra sofa, giơ tay lên ngắm nghía.

“Eo Khúc Úc Sơn nhỏ phết, cơ mà không phải là kiểu èo uột tí hin đâu ông hiểu chứ?” Tạ Tử An nói xong còn cười hé hé.

Buổi tối hôm nay, Tạ Tử An đã nói bằng hết cả những điều nên nói lẫn không nên nói. Không chỉ khen nức khen nở Khúc Úc Sơn eo nhỏ chân dài, mà còn kể cả chuyện Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh đến được với nhau cũng chính là nhờ gã khai sáng.

Gã say ngất ngưởng nên nào có biết sắc mặt của người đàn ông đối diện đã càng ngày càng lạnh.

Nói đến đà, Tạ Tử An bèn chống người dậy chỉ tay vào Chu Vọng Trác, rồi bổ vào mặt anh lời thật lòng của mình, “Ông biết không? Tôi thấy ông đúng là dừa lắm, mọi thứ trên đời này đều sẽ thay đổi, kể cả lòng người. Ông không thích người ta, không cưng nựng người ta thì ắt sẽ có người cưng nựng người ta thôi.”

Hồi còn đi học thì Tạ Tử An có làm trong ban truyền thông của trường, nên giờ dù có say bí tỉ thì mắng nhiếc vẫn rất là rõ ràng mạch lạc. Gã đã hoàn toàn quên rằng mình đến đây là để vay tiền Chu Vọng Trác, mà chỉ nhớ tới chuyện hồi đại học cái con chim công Chu Vọng Trác này đã cướp đi bao nhiêu bạn trai của gã.

Dừa lắm Chu Vọng Trác, hé hé.

“Giờ ông ghen đến phát điên cũng vô dụng thôi…” Tạ Tử An chửi nhiều cũng mệt bèn nằm lăn quay ra sofa ngủ khò. Chu Vọng Trác ngồi đối diện đặt ly rượu trở lại vị trí cũ, tiếng đàn cello đã được thay thế bằng tiếng đàn piano, khí lạnh của điều hòa phả vào người hết đợt này đến đợt khác khiến cảm giác ớn lạnh truyền sâu vào cơ thể anh.

Tất cả họ đều sai rồi, một ngày nào đó Tiểu Úc sẽ quay lại với anh.

Ánh mắt Chu Vọng Trác càng lúc càng sậm, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan cố không thể che giấu. Thế rồi rất nhanh anh đã phát hiện mình không thể nhìn thấy Khúc Úc Sơn nữa.

Anh biết nơi trú mới của Khúc Úc Sơn, thế nhưng Khúc Úc Sơn vẫn luôn đóng kín cửa không bước chân ra ngoài, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, dù có máy ảnh xịn đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào xuyên qua rèm cửa mà chụp được bên trong.

Chu Vọng Trác đã cố gắng cải trang thành thợ sửa chữa, kiểm tra nước, sửa điện và cả nhân viên an ninh, nhưng đều không thể thành công tiến vào căn hộ đó.

Bởi không thể nhìn thấy Khúc Úc Sơn, nên lần đầu tiên Chu Vọng Trác thấy cáu kỉnh chưa từng có. Anh không kiềm chế được cơn giận của mình mà đập vỡ hết thảy những bức tranh sắp được triển lãm, nhưng không bao giờ là đủ.

Anh muốn gặp Tiểu Úc.

Gặp búp bê của anh.

“Vọng Trác?”

Sau lưng truyền tới tiếng gọi của mẹ Chu.

Trong khoảng thời gian này sức khỏe của mẹ Chu vẫn lúc tốt lúc xấu. Lúc này bà đã nhận ra chàng trai có nửa bàn tay đầy máu kia chính là con trai mình.

“Vọng Trác, xảy ra chuyện gì vậy con?” Mẹ Chu vội vàng đẩy bánh xe lăn đến bên Chu Vọng Trác, bà cẩn thận tách từng ngón tay đang siết chặt của Chu Vọng Trác rồi ném cây gậy bóng chày ra xa.

Tay Chu Vọng Trác bị mảnh kính vỡ cứa đứt, bà khẩn trương muốn đưa Chu Vọng Trác đi băng bó vết thương. Thế nhưng Chu Vọng Trác lại ngồi sụp xuống, ngước mắt nhìn bà.

“Mẹ ơi, con nhớ Tiểu Úc.”

Bàn tay mẹ Chu run rẩy một cách mất tự nhiên, bà tránh tầm mắt của con trai, “Vậy… vậy con gọi điện cho Tiểu Úc đi.”

Chu Vọng Trác không nhận ra sự kỳ lạ của mẹ Chu, rõ ràng vừa mới làm ra chuyện cực kỳ điên rồ, song giọng điệu và vẻ mặt hiện tại của anh lại cực độ bình tĩnh, “Em ấy không nhận điện thoại của con.”

Anh đứng dậy, dõi mắt ngắm nhìn bức tranh ngay đối diện, đó là bức duy nhất anh không đập, đó là bức chân dung của Khúc Úc Sơn, được vận chuyển về nước từ ngàn dặm xa xôi.

“Vậy thì con chỉ có thể làm như vậy thôi.” Chu Vọng Trác nói từng chữ một.

———

Không lâu sau, hai thanh niên trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi có tiếng của thành phố B lần lượt tuyên bố phá sản.

Vào đêm trước khi tuyên bố phá sản, rốt cuộc Khúc Úc Sơn cũng mơ thấy tác giả thêm lần nữa.

Tác giả trong mộng vẫn là cục lông di động, song đã không còn mặc váy áo hoa lệ, cũng không treo lơ lửng trên không trung, mà là nằm ngay dưới chân hắn, khiến hắn rất sợ sẽ chẳng may vô tình giẫm phải nó.

Quả cầu lông chán nản thều thào nói, “Tại ông tự ý làm ba lăng nhăng nên mở to mắt mà coi xem giờ là cái tình cảnh gì đi. Tạ Tử An vốn là công ba, kết quả phá sản; Shibasaki vốn là công hai, kết quả cũng phá sản, à không phải, hiện gã chưa phá sản, mới chỉ bị gia tộc đoạt quyền thôi, cơ mà thế cũng khác méo gì phá sản đâu? Còn ông thì sao, cũng sắp phá sản rồi đấy. Hay là ba người các ông debut nhóm nhạc đi, tên tôi nghĩ xong rồi, gọi là ‘Anh em chơi hệ phá sản’.”

Khúc Úc Sơn: “…”