Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Khi đến gần cánh rừng có mùi gay mũi bốc lên, Ngô Túy thăm dò xung quanh, nhận ra cây cối ở đây đều cùng một loại.

Hơn nữa chẳng biết sao từ lúc bước vào, anh luôn cảm thấy lạnh sống lưng, đất dưới chân mềm xốp, như thể ngay giây tiếp theo sẽ sụp xuống vậy.

"Ca ca, đừng vào quá sâu." Lâm Phong tay nhặt cành cây nhưng vẫn không quên nhắc nhở Ngô Túy.

"Anh biết rồi." Ngô Túy xoa xoa tay, thoăn thoắt leo lên một thân cây gần đó, bẻ gãy một cành khô.

Thứ bám bẩn trên cây lau kiểu gì cũng không sạch, Ngô Túy tự nhủ khi về phải mua mấy đôi bao tay, sau đó nhanh nhẹn bẻ hết một loạt nhánh cây.

"Chíp chíp chíp."

Ngô Túy đang bẻ một cành dài làm đôi, nghe thấy có tiếng kêu liền ngẩng lên nhìn, vừa vặn đối diện với một con chim dị hợm đen như quạ.

"Chíp chíp?" Nó nghiêng đầu, vẫy vẫy cái đuôi lại tung tăng nhảy đến gần anh.

Nữ chính rập khuôn Mary Sue đều có aura khiến động vật sinh ra thiện cảm, Ngô Túy tỉnh bơ nuốt nước miếng, dùng ánh mắt thân thiện tính xem con chim này được mấy cân thịt.

"Ca ca!" Lâm Phong hô to thả củi đang ôm trong tay xuống, vội vàng hét lên với Ngô Túy, "Chạy mau! Đây là chim mổ mắt!"

Mổ mắt? Sao ác dữ vậy?

Ngô Túy nhíu mày, nhìn chằm chằm con chim đang nhảy lóc chóc đến gần mình, nó dẩu mỏ chờ cơ hội rồi đột ngột phóng tới, mục tiêu chính là mắt Ngô Túy.

"Muốn mổ ta?" Ngô Túy một tay ôm chặt thân cây, nghiêng đầu tát tới, tay kia túm vào chân chim, trong nháy mắt anh xách chân nó, hung hăng đập lên thân cây.

Lông chim dính bẩn không ngừng rơi ra, chim mổ mắt ban đầu còn cố gắng ngoác mỏ kêu thảm, sau khi bị đập mấy cái liền tắt tiếng.

"Tí bản lĩnh này cũng đòi mổ người." Ngô Túy một tay xách nó, một tay ôm thân cây từ từ tụt xuống, trong mắt hơi đắc ý, "Lâm Phong, chọn mấy cành cây thẳng rồi ôm về thôi."

"Ca ca! Chạy mau!" Lâm Phong cuống quýt bắt lấy tay áo anh, "Không thể chọc chúng nó được, cả đàn chim sẽ trả thù!"

Ngô Túy không hiểu gì đã bị cậu kéo chạy đi, sau lưng vang lên từng tiếng quác quác chát chúa, tiếng kêu càng lúc càng gần, tiếng đập cánh cũng vang dội.

"Chạy không thoát rồi." Ngô Túy quay đầu nhìn về phía rừng chết, chỉ một hai phút mà trên trời đã có cả trăm con chim mổ mắt, từng con đậu trên những cành cây khô quắt càng khiến cảnh tượng thêm thê lương đáng sợ.

Trong lúc nhất thời không có cái gì dùng thuận tay, Ngô Túy lấy hai cái chậu nhựa trong vòng tay ra, đưa cho Lâm Phong một cái, "Cầm lấy, tự bảo vệ mình."

Đây là chậu thau nhựa đồng giá trong siêu thị, có hai quai, màu sắc bắt mắt.

Anh mua đủ cỡ cả chục cái, lúc ấy không nghĩ tới hóa ra thau nhựa còn có thể dùng như này.

Ngô Túy một tay cầm chậu, một tay che cho Lâm Phong ở sau lưng, cảnh giác nhìn lũ chim trên cây.

Đàn chim cũng đang quan sát hai người, có vẻ rất thông minh khi không tùy tiện công kích.

Ngô Túy cùng Lâm Phong dùng thau nhựa che nửa người trên, từng bước một lùi lại, cố gắng không đánh động đàn chim, dần dà lùi ra khỏi rừng chết.

Cuối cùng có vài con không kiềm chế được, nhanh chóng sà xuống, mỏ nhọn hoắt nhắm vào Ngô Túy.

Anh vẫn luôn chú ý chung quanh, thấy bị tấn công lập tức giơ chậu thau lên cản lại, thùng thùng mấy tiếng nhưng nó cũng không mổ qua được chứ đừng nói là làm hai người bị thương.

Một kích bất thành nên nó bay vòng về đàn, Ngô Túy nhìn cái thau trong tay, vậy mà phần đáy đã bị mổ ra ba cái lỗ rồi.

Lực công kích của con chim này giống như trong dự đoán của anh, hơn nữa tập tính tấn công vào mắt con mồi của chúng cũng khiến anh đỡ bối rối trong việc che chắn hơn.

"Lâm Phong." Ngô Túy gọi đứa nhóc bên cạnh, "Có sợ không?"

"Không sợ." Giọng cậu líu ríu nhỏ như mèo kêu.

"Chỗ anh sống có một người tên là Conrad." Anh cảnh giác không rời mắt khỏi bầy chim đang đập cánh đậu trên cây, "Ông ta nói, nếu như dũng cảm đối mặt với kẻ thù, chúng ta sẽ có sức mạnh từ dũng khí.

Còn nếu cứ không ngừng trốn về phía sau, vậy sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi không chiến đã bại."

Trừ trường hợp phải rút quân.

Ngô Túy yên lặng bổ sung một câu.

"Em hiểu rồi, ý anh là chúng ta phải dũng cảm đối mặt với bọn chúng." Bước chân đang lui dần của Lâm Phong ngừng một lát, cậu đứng thẳng người lên.

"Đúng vậy." Ngô Túy lưng tựa lưng với Lâm Phong, "Người gan dạ sẽ đánh cược toàn bộ sức mạnh để chiến đấu, lúc này hắn sẽ không sợ hãi mà chỉ có kiên cường và quyết đoán!"

Ngô Túy siết chặt quai chậu, nhìn bầy chim chằm chằm, "Chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong!" Lâm Phong hét vang.

Ngô Túy gõ thùng thùng vào thau nhựa khiêu khích đàn chim, đúng như dự đoán, bọn chúng lập tức hấp tấp lao tới.

Tiếng mổ vào thau nhựa vang mãi không dứt, Ngô Túy cầm thau quật ngã mấy con, chưa đầy hai phút cái thau trong tay anh đã bị mổ thủng, cái thứ hai thứ ba tiếp theo cũng lần lượt cùng chung số phận.

"Ca ca!" Bên kia Lâm Phong có vẻ hơi chật vật, "Em không được rồi!"

"Đàn ông không thể nói không được!" Ngô Túy gào lên, trở tay đập xuống hai con chim mổ mắt, "Huynh đệ của Ngô Túy không có kẻ hèn nhát!"

Mắt thấy chậu thau trong tay bị khoét mất đáy, Ngô Túy nhanh chóng ném nó qua một bên, lấy ra một cái mới tinh.

Bầy chim đang tấn công thấy chậu mới liền khựng lại một lúc, anh nhanh chóng đưa nó cho Lâm Phong rồi lại lấy thêm cái khác.

"Nào nào tới đây mấy con chíp bông." Ngô Túy gõ gõ vào đáy thau, "Gia còn rất nhiều nha, để gia xem mỏ các ngươi cứng tới đâu!"

Bầy chim mổ mắt sà xuống, chúng rơi lả tả bên chân Ngô Túy, còn có mấy con dè chừng không dám tấn công, thi thoảng lại có tiếng rơi xuống phịch phịch.

"Nghiệt chướng, còn dám tấn công người!" Một tiếng gằn đầy tức giận vang lên gần hai người, Ngô Túy chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió quét qua, một con rục rịch ngóc đầu dậy lập tức bị giết chết.

Sau mấy tiếng phần phật, bầy chim thấy vậy nhanh chóng giương cánh tản đi.

Ngô Túy nhặt lại thau nhựa, chỉ thấy đối phương là một người đàn ông áo bào màu đen xám rảo bước từ rừng ra, mày kiếm sắc bén, tuy là gầy tới mức xương gò má nhô cao cũng không làm giảm đi khí thế chút nào.

"Ca ca." Lâm Phong nhanh chóng nhặt lại mấy thau nhựa vừa rồi, đưa cho Ngô Túy.

Anh cầm lên một cái, nhìn phần đáy thủng lỗ chỗ, hài lòng gật đầu, "Vừa tiện để làm rổ rửa thức ăn."

"Hai người các ngươi là người thuê mới sao?" Người đàn ông rút vũ khí từ xác một con chim chết ra, lúc này Ngô Túy mới thấy rõ thứ ban nãy xoẹt qua tai mình là một cái rìu bóng loáng.

"Các hạ là?" Ngô Túy nhìn đối phương, chỉ dựa vào ngón nghề kia đã có thể nhìn ra người này tuyệt không tầm thường.

Hắn nhặt xác chim lên, ngẩng đầu thẳng lưng, nghĩa hiệp trả lời, "Tại hạ là Tả hộ pháp của sơn chủ Vạn Môn Sơn, Tào Lâm Lương.".