Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Mẹ…… con nhất định phải gả cho anh An sao?” Rốt cuộc không nhịn được do dự mở miệng, cầm hoa hồng tay không cẩn thận dùng sức, gai hoa trực tiếp đâm vào tay chảy máu.

Đỗ Ngọc Phân cúi người cắt hoa, chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Hôn sự này là lúc ông con còn sống định ra cho con, sao vậy, không phải con vẫn luôn thích tên tiểu tử Nặc An kia sao? Khi còn bé đi theo mông người ta không ít đâu.”

“Mẹ... chuyện khi còn nhỏ đến giờ mẹ còn nhắc, con, con chỉ tự giác nghĩ mình vừa tốt nghiệp đại học, phải đi làm chừng hai năm hoặc là giúp mẹ quản lý vườn hoa Đỗ gia chúng ta, còn chưa muốn rời khỏi mẹ sớm như vậy.”

Đỗ Ngọc Phân buông hoa trong tay xuống thở dài kéo cô đi đến đầu vườn, vừa đi vừa nói: “Nặc An là đứa bé tốt, quan trọng nhất là nó thích con, tuy rằng con gái lấy chống mẹ sẽ không nỡ nhưng cũng may con ở gần mẹ không phải sao? Cách có mấy trăm mét, giống như ở nhà mình vậy.”

“Nhưng mà con... con...” Đỗ Mạn Ninh cắn chặt môi, bất an nhìn Đỗ Ngọc Phân, Đỗ Ngọc Phân nhìn cô như vậy, cho rằng cô luyến tiếc mình không nhịn được ôm cô vào lòng, được mẹ cưng chiều ôm mình, lỗ mũi cô chua xót, ẩn nhẫn nước mắt muốn rơi xuống.

“Đứa ngốc này, con gái lớn cũng phải gả đi, chỉ cần con hạnh phúc thì mẹ cũng hạnh phúc.”

“Mẹ, thật xin lỗi... Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi……” Đỗ Mạn Ninh nỉ non trong lòng, Đỗ Ngọc Phân thấy cô như vậy, tuy thấy hơi lạ nhưng chỉ cảm thấy cô có chứng sợ hãi trước hôn nhân, cũng không đặt nặng trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cô ra, trêu chọc cô là quỷ thích khóc: “Sắp gả cho người ta sao còn giống trẻ con như vậy, buổi tối còn phải tham gia tiệc rượu ở Tôn gia, đi về mẹ trang điểm cho con.”

Đỗ Mạn Ninh túy ý để mẹ nắm tay mình vào nhà, bắt cô thay quần áo, rửa mặt trang ddiemr, cô vẫn luôn do dự, trong lòng sợ hãi và hối hận không ngừng, mãi đến khi Đỗ Ngọc Phân gọi vào tiếng cô mới lấy lại tinh thần, mà lúc cô lấy lại tinh thần thì đã ngồi trước gương.

“Nhìn xem, Mạn Mạn nhà chúng ta trưởng thành rồi, thật xinh đẹp.” Đỗ Ngọc Phân nhanh tay cắt một đóa hoa hồng phấn, cắm lên mái tóc Đỗ Mạn Ninh, mừi hoa thơm nhạt nhạt phả vào làm tâm tình cô thư thái hơn, gương mặt Đỗ Mạn Ninh cũng thoáng hơn nhiều, nhìn dịu dàng tràn đầy sức sống.

Đến trời tối, người hầu cuống quýt đi vào, vui vẻ nói: “Phu nhân, tiểu thư, Tôn thiếu gia tự mình qua đón tiểu thư, xe đang ở dưới lầu.”

Đỗ Mạn Ninh hoảng hốt, hai tay nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô vẫn luôn chờ mong thời khắc này, ở tiệc rượu của Tôn gia, Tôn Nặc An tiếp nhận kim nghiệp của Tôn thị, ở tiệc rượu tuyên bố đính hôn ba tháng sau cử hành hôn lễ.

“Mạn Mạn, còn thất thần cái gì, đi đi chứ.” Đỗ Ngọc Phân duỗi tay kéo Đỗ Mạn Ninh, kéo cô từ trên lầu xuống cửa. Tôn Nặc An thay vào bộ quần áo mới, mặc một thân tây trang màu trắng, dựa vào xe thể thao màu đen, ưu nhã mê người.

Nhìn Đỗ Mạn Ninh tới, anh buông tay mỉm cười đi đón, duỗi tay ôm eo cô, kinh diễm nhìn cô, cô nhóc ngây ngô năm đó cứ thích quấn lấy anh, hiện tại trưởng thành biến thành cô gái nhỏ quyến rũ. Dmc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, không nhịn được đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đặt trước người anh hơi đẩy một cái.