Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Vâng, em biết rồi, em tắt máy trước, chờ lát nữa gặp.” Đỗ Mạn Ninh nhanh chóng tắt máy, chống trán lên tay lái, hít một hơi thật sâu, lúc này mới khởi động xe sau đó giẫm ga lao nhanh mà đi. Tôn Nặc An nghe điện thoại xong không nhịn được lắc đầu bật cười, chú Khổng vừa lái xe nhanh hơi vừa nói: “Thiếu gia, lâu rồi cậu chưa về nhà, Mạn Mạn càng lớn càng xinh đẹp, nhất định lát nữa cậu sẽ kinh diễm một trận.”

“Từ bé cô ấy đã là tiểu mỹ nhân, vừa đi ba năm thật nhớ cô ấy, chú Khổng lái xe nhanh một chút đi.”

“Được, được, được.” Chú Khổng vừa cười vừa tăng tốc độ.

Hồ Phượng Hoàng là thiên đường hai người từ bé lớn lên, tuổi thơi bắt cá nghịch bùn tuy không còn nữa nhưng những chuyện vui vẻ lại mãi mãi không quên, Tôn Nặc An hơn cô ba tuổi, từ bé đã xem cô như bảo bối, từ hồi còn bé chơi với nhau cô liền biết sau này lớn lên sẽ gả cho anh.

Đỗ Mạn Ninh đứng bên hồ, mặt hồ xanh ngắt mười mấy năm qua chưa từng thay đổi, giống như cô có thể nhìn thấy hình bóng hai người bọn họ khi còn bé nhưng mà, tất cả đều bị hủy hết vào ngày hôm qua, chấm dứt vào ngày hôm nay.

“Mạn Mạn.” Một tiếng gọi kéo suy nghĩ của cô lại, cô từ từ xoay người liền thấy Tôn Nặc An mỉm cười đi về phía cô, anh mặc áo thun sam quần jean giống như lúc rời đi vậy, vẫn làm cho cô có cảm giác thân thiết, ánh mặt trời đằng sau anh chiếu tới càng khiến cho nụ cười của anh thêm thu hút ánh nhìn.

“Mạn Mạn.” Lại tiếng gọi nữa vang lên, cả người cô đều bị anh ôm chặt vào lòng, Tôn Nặc An nhỏ giọng bên tai cô: “Nha đầu ngốc, nhớ em muốn chết.”

“Anh An...” Đỗ Mạn Ninh giãy giụa rời khỏi vòng ôm của anh, có chút xấu hổ nói: “Đừng như vậy, chú Khổng còn ở đằng kia nhìn kìa.”

Tôn Nặc An quay đầu, quả nhiên chú Khổng vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thấy Tôn Nặc An quay đầu nhìn ông, ông còn ra sức vẫy tay như sợ người khác không nhìn thấy ông, Tôn Nặc An oán giận cười một tiếng: “Thật khác biệt, nhìn thấy người khác yêu đương mà còn muốn phóng mạnh độ sáng của mình.”

“Haha...” Đỗ Mạn Ninh bị biểu tình trẻ con của anh chọc cười, duỗi tay kéo anh: “Đi thôi, ba mẹ Tôn còn chờ anh đó.”

“Tối nay anh phải ôm lại em cho thỏa cái đã.” Thì thầm bên tai cô, Đỗ Mạn Ninh đỏ mặt tới tận cổ, nhéo anh tỏ vẻ kháng nghị, Tôn Nặc An nhìn biểu tình của cô cười haha muốn hôn cô, trong lòng Đỗ Mạn Ninh run lên không tự giác quay mặt, nụ hôn rơi trên má cũng khiến Tôn Nặc An khó hiểu với phản ứng của cô: “Sao vậy?”

“Không sao, chú Khổng đang nhìn đó!” Đỗ Mạn Ninh không nói được cảm giác trong lòng mình lúc này nhưng lại không dám đáp lại tình cảm của Tôn Nặc An, luôn có gì đó chột dạ.

Tôn Nặc An cười cười nhéo mũi cô nhỏ giọng nói một câu: “Em đó, cứ xấu hổ như vậy, đi thôi...” ôm đầu vai cô để cô dựa vào lòng mình, hai người đi tới chỗ đậu xe.

Ngoài cửa biệt thự Yến Sơn đã có vài người chờ ở đó, lúc nhìn thấy hai chiếc xe thể thao một đen một đỏ dừng ngoài cửa, mọi người ngẩn ra, lúc nhìn thấy Tôn Nặc An ôm Đỗ Mạn Ninh đi tới, lại nhìn chú Khổng xuống xe màu đen, mọi người mới hiểu ra. Ba Tôn cười nói đầu tiên: “Mạn Mạn à, trách không được hôm qua không tìm thấy con, thì ra là đi đón Nặc An từ sớm à?”