Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Đối với một người chết thì có gì tốt để nói.” Uống một hớp rượu, Đỗ Ngọc Phân mới quay đầu nhìn Đỗ Mạn Ninh, cười nói: “Nha đầu, không phải chúng ta đã giao ước rồi sao?”

“Dạ! Đã giao ước, mẹ không nói, con gái không hỏi! Mẹ đừng uống, chúng ta về thôi.”

“Cứ thế về nhà?” Đỗ phu nhân nhìn Đỗ Mạn Ninh cười hỏi. Đỗ Mạn Ninh dí dỏm le lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải vì mẹ say sao!”

“A… Thì ra là vậy.” Đỗ phu nhân kéo dài âm cuối, xấu xa nhìn Đỗ Mạn Ninh, lúc này mới gật đầu khẽ cười, dựa vào người Đỗ Mạn nInh, mặc cho cô đỡ mình mượn cớ rời đi.

Đính hôn xong, ngày tháng cũng tới gần từng ngày từng ngày, từ tiệc rượu hôm đó đến nay đã hơn hai tháng, trong thời gian này, mỗi ngày Tôn Nặc An đều hẹn cô đi ra ngoài, bọn họ trải nghiệm đặc sắc khắp thành phố, tham quan các phong cảnh, Tôn Nặc An cũng rất tôn trọng cô, trừ tình cờ hôn, hầu như không làm chuyện xấu gì.

Cô hẳn là phải hạnh phúc, phải cảm kích, nhưng… vì sao giống như trong lòng có vướng mắc gì, bất luận cô cố gắng thế nào cũng không thể yên ổn chứ?

“Mạn Mạn!”

Đỗ Mạn Ninh nghe được tiếng gọi này, cả người cứng đờ, sau đó ảo não thở dài, đứng lên rải thức ăn cho cá ở trong tay xuống ao, lúc này mới xoay người, mặt tươi cười nhìn Tôn Nặc An: “Anh An, không phải anh nói có cuộc họp, sẽ tới trễ sao?”

“Vốn phải tới trễ một chút, nhưng vì cái này được gửi tới, nên đến sớm.” Đưa thứ trong tay ra, Tôn Nặc An cười rực rỡ.

Đỗ Mạn Ninh nghi ngờ nhìn anh ta, nhận lấy mở ra nhìn, lập tức giật mình: “Đây là… áo cưới?”

“Ừ, đi thử đi! Đây chính là tự tay anh thiết kế.” Tôn Nặc An ôm vai Đỗ Mạn Ninh, hai người cùng đi vào trong phòng, chỉ là tay Đỗ Mạn Ninh cầm hộp quà ngày càng nặng nề. Trước kia anh ta hỏi số đo của cô, lúc ấy cô cho rằng anh ta muốn đặt quần áo hay là lễ phục, không nghĩ tới anh ta sẽ tự thiết kế áo cưới.

Đỗ Mạn Ninh mặc áo cưới, ánh mắt Tôn Nặc An bừng sáng, nhưng nhanh chóng nhíu mày, chỉ vì áo cưới… chật!

“Không đúng nha, em cắt theo số đo của em, sao có thể chật?” Tôn Nặc An cảm thấy kỳ lạ thấp giọng nói, lấy tay đo đại khái, thấy anh ta nhíu màu, Đỗ Mạn Ninh cười yêu kiều: “Không phải hai tháng nay em lại ăn mập lên chứ?”

“Đúng vậy, trước kia eo em không to như vậy!” Thuận tay ôm lấy cô, bàn tay Tôn Nặc An bắt đầu không đứng đắn lần mò bên eo cô, Đỗ Mạn Ninh cười đánh tay anh ta, đi tới vào phòng thay áo cưới ra, để vào hộp quà: “Anh lấy tay đo được số đo chính xác, vậy còn cần thước làm gì? Đi, chúng ta đi chơi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy, vừa vặn anh cũng hẹn bạn ở Mỹ đánh golf, đi chơi cùng đi!” Có chút chán nản cầm lấy áo cưới, Đỗ Mạn Ninh thấy bộ dáng này của anh ta, biết với cá tính theo đuổi hoàn mỹ của anh ta, nhất định đang phiền muộn mình tính sai, cô vốn không muốn đi đánh golf cũng thuận theo.

Lấy số đo làm lại áo cưới cũng không cần thời gian quá lâu, chẳng qua thời gian chờ đợi người anh em của Tôn Nặc An ở sân golf làm người ta mất kiên nhẫn, cũng không biết người này là ai mà cho rằng thời gian không đáng giá, quá xấu hổ.