Liệt nghiêm túc nói. "Em không muốn phô trương, cũng không cần vàng bạc gì, có thể cùng sinh sống hòa thuận ưở trong một ngôi nhà là được rồi."

"Vân Liệt," Lăng Viên nhìn chằm chằm nàng, vui mừng khôn nguôi, tóm lấy hai tay của nàng. "Em luôn khiến cho anh ngạc nhiên, có thể cưới em, nhất định là dokiếp trước anh đã tu luyệnkhổ cực."

Vân Liệt cười. "Em không tin kiếp trước hay kiếp sau này nọ đâu, nếu hiện tại mong muốn, nghĩ trăm phương ngàn kế để có thể nắm chặt là được rồi."

"Ừ,nhất định anh sẽ nắm thật chặt." Lăng Viên áp hai bàn tay nàng bên nhau, tay nàng hơi lạnh, anh nỗ lực che kín, sau đó chợt phát hiện. "Ơ, nhẫn anh tặng em đâu?"

Vân Liệt giật mình, cúi đầu nhìn tay phải của mình. 

Quả nhiên nơi ấy trống không. 

"À, đại khái là tháo ra lúc giặt quần áo." Vân Liệt đáp. "Quay về sẽ đeo lại."

"Ừ." Lăng Viên nhịn không nổi mà ôm lấy nàng. "Hiện tại anh không thể sinh hoạt cùng em, ngay cả nhà cửa cũng chưa chuẩn bị được, đành để em sống với em gái anh trong ngôi nhà kia. Anh đảm bảo, chắc chắn sẽ làm nửa đời sau của em không buồn bã, không lo âu, chỉ sung sướng, hạnh phúc. Em phải tin anh."

Vân Liệt im lặng ở trong lồng ngực anh, đầu dựa bên, cách một lớp quần áo dày vẫn tựa hồ có thể lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, người đàn ông này....

Một lúc sau, thanh âm của Lăng Viên vang lên từ trên đỉnh đầu. "Xem kìa, tuyết rơi rồi."

Vân Liệt rời khỏi lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn, là thật, bầu trời bắt đầu rải xuống những bông tuyết bé nhỏ lụn vụn. 

"Tuyết rơi rồi..." Vân Liệt duỗi tay, nhìn tuyết vừa hạ xuống trong nháy mắt liền tan ra.

Đẹp như vậy, nhưng ngắn ngủi như vậy. 

Cứ thế, Lăng Viên không nói thêm về suy nghĩ của bản thân, Vân Liệt cũng không hỏi, song sự tình vẫn tiến triển theo hướng an bài này. 

Nhưng thời điểm chuẩn bị, Lăng Viên phát hiện một số thứ mà gần đây anh đã bỏ quên.

Anh phát hiện, dạo này em gái mình thường xuyên thất thần.

Tỷ như lúc đang nói chuyện bỗng ngẩn người, hoặc khi đang làm gì đấy chợt dừng lại do quên không nhớ đã làm đến đâu.

Tựa hồ không còn hay cười, cũng không nói nhiều nữa.

Đều là dấu hiệu không tốt, theo bản năng Lăng Viên liên hệ tất cả với chuyện tình cảm. 

Một hôm, một mìnhanh đến trường, tìm Lăng Thượng muốn hỏi cho rõ ràng. 

LúcLăng Thượng thấy xe anh mình đậu ngoài cổng, tâm xao động mãnh liệt, song không thấy bóng dáng Vân Liệt ở bên trong. 

"Sao anh lại tới đây?" Sau khi xách xe đạp lên xe xong ngồi vào trong buồng lái, Lăng Thượng mới hỏi.

"Làm sao, anh đến đón em không được à?" Lăng Viên cười, khởi động xe.

Lăng Thượng liếc nhìn anh, miễn cưỡng nói. "Nhất định là có chuyện gì đó."

"Chậc." Lăng Viên đung đưa chân. "Anh đoán là đã có chuyện phát sinh."

"Đoán cái gì cơ?"

"Có phải giữa em với Lâm Phổ xảy ra chuyện gì không?" Lăng Viên tò mò hỏi.

"Em và Lâm Phổ có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lăng Thượng không phản đối, nhưng lập tức ngồi sờ sờ gương mặt mình. "Em... rất kì quái sao?"

"Không phải là kì quái." Lăng Viên duỗi tay xoa đầu em gái. "Mà là đặc biệt kì quái. Sao nào, có chuyện gì muốn tâm sự với anh trai không?"

Lăng Thượng không đáp.

Nói gì đây? Muốn cũng chẳng thể nói ra nổi.

Nếu có khả năng thì cả đời này cô tuyệt đối không hy vọng anh trai mình sẽ phát hiện ra, làm sao có thể tự mình kể hết với anh được. 

Nội tâm Lăng Thượng khổ sở, nhưng biểu hiện vẫn giả bộ kiên cường, miệng cười tươi. "Em không có chuyện gì đâu, thật đấy."

"Em không có ý định hẹn hò với Lâm Phổ sao?" Lăng Viên thăm dò. "Anh còn cho rằng hai đứa chung đụng với nhau vô cùng tự nhiên cơ."

"Rất nhiều việc tưởng chừng vô cùng tự nhiên, tới khi bắt tay vào thực hiện mới nhận ra nó chẳng hề tự nhiên chút nào." Lăng Thượng quay đầu ngắm phong cảnh ngoài xe, chậm rãi nói. "Không tự nhiên, cũng có thể ép buộc vặn xoáy sao cho thành tự nhiên."

"Từ bao giờ em lại ăn nói trôi chảy thế?" Lăng Viên cười to. "Có lẽ do anh quá hạnh phúc, cho nên cũng hy vọng em tìm được hạnh phúc của riêng mình."

Lăng Thượng nhìn anh trai.

Sườn mặt tuấn tú, ánh cười hiển hiện trong cả ánh mắt lẫn đôi môi. 

Đâu chỉ mỗi thế, toàn thân anh trai đều tản ra ánh quang hạnh phúc, quả thựcLăng Thượng không dám tưởng tượng về một ngày anh phát hiện ra chân tướng.... 

Mà,giờ khắc này chân tướng đó là gì vậy?

Vân Liệt muốn kết hôn với anh trai, cũng phải tới nhà cậu ấytrước khi ăn Tết, có thể thừa dịp bố mẹ trở về để hoàn thành việc hỏi cưới, chắc hẳn đây mới chính là chân tướng. 

Nhìn thấy, chạm được, mới là thật.

Khóe môi Lăng Thượng bất giác cười mơ hồ, song trái tim đau dữ dội. 

*

Sau đấy, Lăng Thượng được nghỉ đông.

Vân Liệt cũng điều ban.

Lăng Viên dời lịch công tác.

Ba người bước lên tàu hỏa. 

Bởi vì sắp cuối năm nên trên tàu cực kỳ chen chúc. 

Cả ba may mắn tìm được chỗ ngồi, ban đầu Lăng Thượng vốn nhắm tới vị trí bên cạnh Vân Liệt, nhưng bị Lăng Viên kéo một cái đổi thành phía đối diện. 

Trên xe ngày càng đông, người đẩy người lùi, trẻ con, phụ nữ, kẻ đứng kẻ ngồi.

Lăng Thượng co lại một góc, hoàn toàn mặc kệ tình cảnh hiện tại, chỉ dựa sát cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan lướt qua bên ngoài. 

Cảm thụ lần trước ngồi trên đoàn tàu này là gì, đã không còn nhớ rõ. 

Chỉ đơn thuần muốn đi thăm Vân Liệt, mong tận mắt thấy phong cảnh mê người cùng những món ăn vặt cậu ấy đã diễn tả trong thư, kỳ thực đấy căn bản không phải là nguyên nhân chính. Khi đó đã thích rồi, không phải sao, song bởi nhát gan nên còn dẫn theo bao nhiêu người. 

Nhưng chính bản thân cũng không biết mình đang nhút nhát đâu nha, nếu như không có cái đêm khiêu vũ kia.

Nếu như lúc đó lấy thân phận bạn học, vậy hiện tại là gì đây?

Em dâu tương lai? 

Thật sự mỉa maivô cùng.

Lăng Thượng xoay đầu nhìn phía đối diện. 

Nhưng thấy Vân Liệt nhắm mắt tựa hồ đã nhanh thiếp đi, đầu cậu ấy chống bên vách toa xe, cứ va chạm một hồi lại một hồi. Sau đấy, anh trai đưa tay tới, ôn nhu kéo đầu cậu ấy tựa lên vai mình.

Cứng đờ rồi lại hướng tầm nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nhắm nghiền mắt, thầm hy vọng những giọt chất lỏng đang chực tuôn trào kia có thể chảy ngược vào trong....

--- ------ ------ ------ ------ ------

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Hô, tôi cảm giác bản thân đã cố gắng kiên trì... 

Lúc trước sao lại nghĩ ra ý tưởng về cố sự này nhỉ??

Có trách thì cũng phải trách ca từ bài "Giả như" quá thương cảm thôi ~~

Dạo nọ tôi đã nói tiết tấu sẽ đẩy nhanh, vì thế nên nội dung cũng sẽ đẩy nhanh, hy vọng nỗi đau giảm bớt đi một chút.... Hô!