3

Ánh trăng như nước, bóng đèn lờ mờ.

Mạch Khiết ở trong căn hộ chung cư của mình, lấy ra một miếng ngọc thạch màu vàng nhạt từ trong chiếc hộp nhung màu đỏ.

Đã rất cũ rồi, sợi dây màu đỏ của miếng ngọc thạch cũng đã đứt từ lâu rồi, nhưng cô vẫn cất giữ nó giống như báu vật.

Việc gặp gỡ Tiêu Ly lúc ban ngày dường như vẫn còn hiện ra trước mắt cô, anh không nhận ra cô, cô gái ăn mặc thời trang trước mặt đó chính là cô em gái nhỏ yếu đuối mà anh đã từng đem lại rất nhiều sự ấm áp và chở che, là cô gái chính miệng anh đã từng hứa sẽ lấy làm vợ.

Anh là người tốt bụng như vậy, liệu có phải đã sớm có vợ yêu rồi không? Có thể còn có cả con nữa? Liệu anh có đi xe đạp đèo họ đi trong sân trường rợp bóng cây hay không?

Có phải anh đã quên mình rồi, quên cô bé nhỏ khóc lóc đến nỗi lem nhem mặt mày, ngồi trong một góc u tối, chờ đợi anh giống như thiên sứ khoác ánh hào quang chói lòa đến cứu rỗi.

Từng giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt cô, anh Tiêu Ly, bất luận là anh có còn nhớ em hay không, em cũng không oán không hận, em vẫn luôn chờ đợi anh ở chỗ cũ.

Mạch Khiết đến trường Đại học Truyền thông, tìm thấy Mạch Tiểu Lạc đang ngồi trên bãi cỏ sưởi nắng và nghe nhạc. Ngày nay học đại học sao lại giống như đang nghỉ điều dưỡng vậy?

Mạch Tiểu Lạc kinh ngạc tròn mắt nhìn Mạch Khiết, không hiểu được vì sao cô lại đến.

- Cháu quen Tiêu Ly không?

Đôi mắt vốn đã to tròn của Mạch Tiểu Lạc giờ đây mở trừng trừng giống như mắt cú mèo:

- Đương nhiên là quen chứ! Thầy ấy là phó giáo sư trẻ nhất, đẹp trai nhất trường của bọn cháu, mọi người đều tranh nhau học giờ của thầy ấy.

Mạch Khiết khẽ thở phào, duyên phận ở ngay gần mình mà cô lại không hề hay biết.

Mạch Tiểu Lạc mẫn cảm nhìn chằm chằm vào cô:

- Cô quen thầy ấy sao? Cô đã thích thầy ấy rồi à?

Đối với cô gái Mạch Tiểu Lạc thường không dùng suy nghĩ bình thường để suy ngẫm sự việc, phương pháp để đối phó duy nhất chính là khảng khái thừa nhận, không được rườm rà lôi thôi.

- Anh ấy là bạn hồi xưa của cô... Được rồi, cô thừa nhận, cô không yêu đương gì chính là đang đợi anh ấy.

Mạch Khiết vốn tưởng lời bày tỏ trực tiếp và sâu sắc của mình chắc chắn sẽ nhận được lời khen ngợi của Mạch Tiểu Lạc, nào ngờ cô đảo tròn mắt:

- Là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc là cô không còn cơ hội nữa rồi, người ta...

Trái tim Mạch Khiết đập thình thịch rồi như chìm xuống, lời dự đoán tồi tệ nhất lẽ nào lại đúng là sự thật?

Mạch Tiểu Lạc tiếp tục tấn công cô không chút nể tình:

- Người ta đã có bạn gái rồi, từ nhiều năm trước cơ, nghe nói là bạn học đại học. Thực ra cô cũng có con mắt tinh tường đấy, thầy Tiêu mặc dù đã có người yêu rồi nhưng các cô gái theo đuổi thầy ấy vẫn xếp thành hàng dài, đông đúc như thể sao trên trời vậy. Nhưng, con người thầy Tiêu cũng thật kỳ lạ, cũng không biết bạn gái của thầy ấy đã cho thầy ăn thuốc mê gì, cả trái tim của thầy ấy đều dành cả cho cô ta, hai người đã qua lại với nhau đến gần chục năm trời, nhưng vẫn không kết hôn, nghe nói là đối phưởng muốn đi nước ngoài du học cho nên cứ kéo dài mãi thế, nhưng thầy ấy vẫn không từ bỏ.

Trái tim vẫn treo lơ lửng của Mạch Khiết lúc này mới được đặt xuống.

Chỉ cần vẫn chưa kết hôn là được, ngoài việc này ra thì tất cả mọi sự đả kích cô đều có thể chịu đựng được.

Có cạnh tranh thì mới có cảm giác thành tựu mà!

Hơn nữa, tình yêu không nhất định là phải chiếm hữu, có thể gặp lại anh, cô cảm thấy đó đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng cho cô rồi.

Đôi mắt to tròn của Mạch Tiểu Lạc chăm chú nhìn cô, hào hứng:

- Cô ơi, cô nói cho cháu biết, rốt cuộc thầy Tiêu Ly có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng cô?

- Dò hỏi kỹ lưỡng như vậy để làm gì chứ? Con bé này, tuổi chưa nhiều mà lại hào hứng dò hỏi đưa chuyện thế.

Mạch Tiểu Lạc cười:

- Thôi được rồi cô ơi, cô đừng giả vờ làm người lớn trước mặt cháu nữa, chuyện của nam nữ cháu còn biết nhiều hơn cô đấy. Biết đâu cháu còn có thể giúp được gì cho cô! Cô không chịu nói, vậy thì xem ra thầy ấy cũng không quan trọng, cháu cũng chẳng cần thiết phải nói thêm những thông tin về thầy Tiêu Ly cho cô nghe nữa.

Người phụ nữ thông minh đến đâu, khi gặp phải tình yêu cũng trở nên ngốc nghếch, Mạch Khiết biết rõ đây là kế khích tướng của Mạch Tiểu Lạc, nhưng vẫn cứ cam tâm tình nguyện mắc lừa.

Mạch Khiết ngồi xuống cạnh Mạch Tiểu Lạc, khoác chặt tay Tiểu Lạc như thể đang nắm chặt chiếc cọc cứu mạng:

- Nói thực cho cháu biết, cô vốn đã dự định làm ni cô, bởi vì cô tưởng rằng không bao giờ có thể gặp được Tiêu Ly nữa, thật không ngờ anh ấy lại là phó giáo sư ở trong trường của các cháu. Đã hiểu rồi chứ...

Mạch Tiểu Lạc nói:

- Đã hiểu rồi, ni cô gặp hòa thượng, củi khô gặp lửa lớn, còn có thể không tạo nên hoa lửa?

Vì hoàng tử trong lòng mình, Mạch Khiết quyết định nhẫn nhịn, làm ngơ trước lời giễu cợt của Tiểu Lạc, bởi vì trong miệng con bé có những tin tức tình báo mà cô cần.

Mạch Khiết trước nay chính là một cô gái biết rõ mục tiêu của mình, vì để theo đuổi mục đích có thể làm ngơ mọi thứ, không từ mọi thủ đoạn nào, bất luận mục tiêu này là tình yêu hay sự nghiệp.

Mạch Tiểu Lạc nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới, bĩu môi vẻ bất cần:

- Cô ơi, cô nên từ bỏ thôi, cô quyết không phải là món ăn mà thầy Tiêu thích đâu.

Tiểu Lạc nhìn xung quanh, chỉ về phía một nữ sinh ngồi dưới bóng râm đang lật giở một quyển sách dày cộp, nói:

- Cô ta có khi còn có cơ hội.

Mạch Khiết nhìn cô gái đó, để gương mặt mộc, trên sống mũi còn có một chiếc kính, trông dáng vẻ toát lên kiểu con mọt sách, nhưng gương mặt trông rất bình thường.

- Bạn gái của thầy Tiêu Ly tên Hướng Đình Đình, có hai bằng thạc sĩ, gương mặt mặc dù không xinh bằng cô, nhưng người ta vừa nhìn đã nhận ngay ra là một cuốn sách thú vị, đâu có giống cô, cả ngày ngồi làm những tờ báo tầm thường, nếu không phải kế hoạch "phụ nữ chưa kết hôn đã mang thai, khiến cho nam giới bỏ chạy" thì lại là "lấy đàn ông hai căn nhà, đây không phải là vấn đề"...

- Đừng nói thầy Tiêu đã có bạn gái, cho dù chưa có, thầy ấy cũng rất khó thích cô, người ta nho nhã như vậy, người ta muốn tìm những người "ngày đêm đèn sách dịu dàng mềm mại", chứ không phải là mụ dạ xoa suốt ngày vung cây gậy nữ quyền!

Nếu như là thường ngày thì Mạch Khiết đã làm mặt lạnh giáo huấn Tiểu Lạc một trận rồi, nhưng lúc này đây từng chữ Tiểu Lạc nói Mạch Khiết đều coi là thật. Tiêu Ly trong ấn tượng của cô đúng là mang theo sắc thái cổ điển, còn mình thì chắc chắn cũng có những thay đổi lớn, nếu không thì lúc anh gặp lại cô cũng không đến nỗi không nhận ra cô chút nào.

- Vậy thì phải làm thế nào chứ? Lẽ nào thực sự không có chút hy vọng gì sao? – Mạch Khiết hơi thất vọng.

Mạch Tiểu Lạc lại khích lệ cô:

- Cô đừng mất hết hy vọng, cùng lắm thì thất bại là mẹ thành công, ít nhiều cô cũng phải cố gắng một lần, biết đâu mèo mù vớ được chuột chết, thế là để cô bắt được rồi!

Nói như vậy, Mạch Khiết là tổng biên tập trẻ tuổi của M Beautiful phiên bản mới, trong lòng Mạch Tiểu Lạc, giá trị giống như một con mèo mù hoặc là một con chuột chết.

- Việc gấp rút trước mắt là cô cần phải thay đổi hình tượng của mình, ít ra trước mặt thầy Tiêu, phải để cho thầy cảm thấy cô phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của thầy. – Mạch Tiểu Lạc nói vẻ chắc chắn – Cháu sẽ cải tạo cô, hơn nữa bên cạnh cô còn có một chú rất nhiều ý tưởng, chú ấy là cao thủ tình trường, cô lấy lòng chú ấy, biết đâu chú ấy có thể đứng từ góc độ của một người đàn ông để gợi mở cho cô trí tuệ về tình cảm.

Mạch Khiết bĩu môi:

- Cháu muốn nói đến Lý Mộng Long phải không, sau cô lại phải lấy lòng anh ta chứ?

Nhưng trong lòng lại thấy hơi động lòng, đúng vậy, trí tuệ cảm xúc của Lý Mộng Long đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, nếu anh ta có thể giúp mình một tay, thì việc đánh bại tình địch cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Mạch Khiết cần chiến đấu với một mối tình đã bền chặt suốt mười ba năm, mặc dù cô cũng yêu Tiêu Ly mười mấy năm rồi, nhưng yêu thầm vẫn khác hẳn với yêu công khai.