3

Mạch Khiết gõ cửa văn phòng làm việc của Tưởng Văn, trong phòng vẫn sạch bóng giống như phong cách làm việc của cô ta, cô ta sắp xếp xong đồ đạc, đặt gọn gàng ngay ngắn vào trong hộp giấy.

Ông chủ đã phê chuẩn cho cô ta từ chức, cho dù sếp có độ lượng đến đâu, thì cũng không thể cho phép người của đối thủ cạnh tranh với mình "tồn tại" trong địa bàn của mình. Bất luận có phải là "nội gián" hay không, huống hồ Tưởng Văn còn rất có khả năng trở thành bà chủ của phía đối thủ cạnh tranh với mình.

Mạch Khiết giơ ra một chiếc hộp rất tinh xảo đẹp mắt, trong đó là một lọ nước hoa CK:

- Đây coi như là món quà chia tay, sau này hy vọng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ uống café trò chuyện.

Cô ta đón lấy chiếc hộp, cười nhạt:

- Em và Lâm Đại ngay cả quà tặng cũng đều giống nhau. Cô ta lấy ra một hộp quà nhỏ xinh màu đen, là loại nước hoa OPIUM.

Bất luận thế nào, họ đã từng là những đồng nghiệp cùng nhau phấn đấu trong nhiều năm, mặc dù thường ngày lúc nào cũng cầu mong cho giây phút này mau mau đến, nhưng khi nó thực sự đến, trong lòng Mạch Khiết vẫn có chút gì đó hơi nao nao.

Thần sắc của Tưởng Văn rất bình tĩnh, thậm chí Mạch Khiết cảm thấy còn có chút ý vị như một sự giải thoát.

- Chị sắp đi rồi, bình thường những lời nói cất giấu trong lòng, bây giờ cũng có thể nói ra được rồi. Sau này M Beautiful chắc chắn là bầu trời của em và Lâm Đại vậy nhưng...

Cô ta khẽ cười nhạt, dường như mang theo chút giễu cợt:

- Thỏ chết cáo buồn, câu thành ngữ này chắc các em đã từng nghe. Sếp từng có thái độ đối với chị như thế nào, các em cũng đã rõ, dùng cụm từ yêu quý giống như báu vật để hình dung cũng không phải là nói quá, chị cũng đã cống hiến cho M Beautiful toàn bộ trí tuệ và tuổi xuân của mình giống như thể dốc lòng chuyên tâm yêu một người đàn ông, à không, yêu đàn ông cũng chưa bao giờ si tình và tích cực như thế này. Kết quả thì sao chứ? Chị đem theo hai thùng giấy cô đơn rời khỏi, lúc rời khỏi đây ngay cả một câu chào tạm biệt của sếp còn không có, hơn nữa còn trừ đi tiền lương cơ bản của chị, nói là khi chị từ chức nên chiếu theo lương cơ bản của tổng giám chế hành chính để tính, chứ không phải theo tiêu chuẩn của tổng biên tập.

Trái tim Mạch Khiết chợt run lên, sự tàn khốc của chốn công sở đã hiện rõ trong đáy mắt mình.

Tưởng Văn cầm hộp giấy:

- Bước ra khỏi cánh cửa này, không còn là người của M Beautiful nữa, bất luận chị dùng thái độ nào để rời khỏi đây, có lẽ trong tương lai không xa, cái bóng lưng lặng lẽ này cũng sẽ đổi thành các em. Nhưng với vai trò từng là đồng nghiệp, cấp trên của em và cũng là những nhân viên đi làm thuê, chị muốn tặng cho em một câu cuối cùng coi như là món quà tạm biệt, làm việc gì cũng cần phải để lại đường lùi cho mình, chị đã dọn sẵn đường lùi cho mình từ lâu rồi, rời khỏi M Beautiful, chị vẫn là người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, còn các em thì sao... Đường lùi của các em là gì, ở đâu vậy?

Cô ta cười vẻ giễu cợt, ôm hộp giấy nghênh ngang bước đi.

Ánh mắt của Mạch Khiết đờ đẫn rơi xuống chiếc bàn sạch sẽ của tổng biên tập, ở đó có hai lọ nước hoa được đặt ngay ngắn. Tưởng Văn không mang theo món quà của cô và Lâm Đại tặng cô ta, lúc này đây cuối cùng cô ta cũng đã hiểu. Trong lòng Tưởng Văn chắc chắn là căm hận bọn họ, bước ra khỏi cánh cửa này, lúc gặp lại bọn họ không còn là bạn bè nữa.

Lời nói của cô ta vẫn còn vang vọng bên tai Mạch Khiết...

- Đường lùi của các em là gì, ở đâu vậy?

Mạch Khiết ngẩn người suy nghĩ, Tưởng Văn còn có người giàu có để cưới, còn mình thì sao, trong cái thành phố này, mình gần như chẳng có gì cả, còn phải trả góp tiền căn hộ. Lúc này đây cô ăn mặc đẹp đẽ nhưng trong lòng lại chôn giấu biết bao điều khổ sở không thể nhìn thấy được?

Cô càng bước về phía trước càng có thể cảm thấy sự lạnh lùng tàn khốc của chốn công sở, cũng càng không thể nào đoán biết được tiền đồ của mình rạng rỡ hay u tối.

Đúng vậy, là một người thông minh, thì luôn luôn phải nhớ để lại đường lùi cho mình.

Sau khi Tưởng Văn từ chức, sếp tìm gặp riêng Mạch Khiết và Lâm Đại để nói chuyện.

Ông ta hỏi thẳng Mạch Khiết không chút né tránh:

- Nếu để cô làm tổng biên tập, vậy cô hy vọng có mức lương và những phúc lợi khác như thế nào?

Mạch Khiết lập tức liền trả lời bằng đáp án mà mình đã chuẩn bị trước từ lâu:

- Nếu như để em làm tổng biên tập, em chỉ hy vọng tất cả đều thực thi theo chế độ quy định của công ty, em không có yêu cầu đặc biệt gì cả.

Còn Lâm Đại thì lại nói thao thao bất tuyệt đến hơn mười yêu cầu: ví dụ như thanh toán tiền phí xăng dầu, mỗi tháng đều có phí tiếp khách, có quyền độc lập bố trí nhân sự...

Trước khi sếp tìm gặp riêng hai người, họ cùng ngồi chờ ở trên ghế sofa bên ngoài phòng làm việc của ông. Cho tới tận lúc này, Lâm Đại dường như mới thoáng cảm nhận thấy điều gì đó.

Cô ta giơ tay ra vỗ vai Mạch Khiết hỏi thăm dò:

- Cậu nói xem, liệu sếp có cho cậu làm tổng biên tập không?

Mạch Khiết không trả lời cô ta, ánh mắt nhìn vào bức tranh treo trên tường.

Lâm Đại lẩm bẩm:

- Thực ra nghĩ một chút, Mạch Khiết cậu cũng có tư cách đấy, mặc dù là một trưởng ban nhưng dù sao cũng đã làm khá nhiều việc, sếp có lẽ cũng rất coi trọng cậu.

Mạch Khiết thầm nghĩ: "Có lẽ cũng rất coi trọng cậu", đây là câu nói gì chứ, nói ra thật quá miễn cưỡng.

Cô mặc kệ Lâm Đại, cho đến tận khi sếp lần lượt gọi từng người vào.

Sau khi nói chuyện xong với sếp, trong lòng Mạch Khiết dần dần cũng nắm chắc bảy tám phần, chức vụ tổng biên tập này chắc là sẽ thuộc về cô thôi.

Cô nghĩ, các ông chủ đều sẽ chỉ chọn lựa người làm việc chứ không phải là người đưa ra yêu cầu.

Trừ khi là người đó đầu óc có vấn đề, nếu không, ai cũng sẽ đều có sự lựa chọn sáng suốt.

Sau khi nói chuyện xong, Mạch Khiết bước thật nhanh về văn phòng làm việc của mình, lúc đi qua phòng làm việc của tổng biên tập từng thuộc về Tưởng Văn, cô đặc biệt đẩy cửa bước vào, bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ để những đồ đạc gì ở đây. Đột nhiên, cô nhìn thấy Lý Mộng Long đang ngồi trên chiếc ghế tựa rộng lớn sang trọng từng thuộc về Tưởng Văn, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc rất dài rũ xuống.

Anh ngẩng đầu tỉnh bơ nhìn Mạch Khiết, khẽ búng tàn thuốc:

- Đang nghĩ xem nên bố trí phòng làm việc thế nào phải không?

Bị anh ta lật tẩy những suy nghĩ không được quang minh chính đại lắm trong lòng mình, Mạch Khiết cảm thấy rất tức giận, chỗ dựa của anh ta mất rồi, vẫn còn ở đây diễu võ dương oai gì chứ?

- Lý Mộng Long, trong phòng làm việc không được hút thuốc, anh có tin hay không, chỉ dựa vào lý do này tôi cũng có thể cho anh cút khỏi M Beautiful?

Anh hít một hơi thuốc, rồi lại nhằm thẳng hướng Mạch Khiết mà nhả khói, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:

- Cô sẽ không làm thế đâu, cô sẽ tìm một lý do nghiêm trang đàng hoàng hơn để đuổi tôi đi, để không bị người khác nắm được thóp.

Mạch Khiết cười nhạt, xem ra người này không ngốc chút nào, đã sớm biết rằng người đầu tiên cô muốn khai trừ chính là anh ta! Thực ra không phải vì con người này quá đáng ghét, cũng không phải hoàn toàn là vì anh ta đã hôn trộm cô. Mà bởi vì anh ta là người quen của Tưởng Văn, lo lắng anh ta sẽ là một "gian tế", sau này làm bất cứ kế hoạch gì đều có thể bị tiết lộ ra ngoài cho những người cùng ngành.

Lý Mộng Long đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh Mạch Khiết, khẽ cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện ra tia nhìn giễu cợt:

- Có đôi khi hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Coi như nể mặt cô đã từng để cho tôi hôn một cách hào hứng như vậy, khi thất vọng thì có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp cô hạ hỏa.

Sau đó, anh ta thích thú nhìn khuôn mặt Mạch Khiết đã bị nhăn nhó biến dạng bởi vì quá tức giận, rồi mới bước từng bước lười nhác theo phong cách của anh ta, lững thững rời khỏi đó.

Mạch Khiết thề với mình nhất định phải đá anh ta ra khỏi M Beautiful, à không, phải đá ra khỏi trái đất, lao thẳng đến sao Hỏa, để anh ta mãi mãi bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục bị thiêu đốt cháy ra tro ra bụi.

Ba ngày sau, sếp mở cuộc họp bộ phận.

Ngồi trong phòng hội nghị có bàn hình ovan, lần đầu tiên Mạch Khiết cảm thấy ánh đèn màu vàng kim lại dịu đến thế, khiến cho tâm trạng con người cảm thấy thật vui vẻ, dễ chịu.

Để tiếp đón cuộc họp lần này, tối qua cô còn đặc biệt đi đến cửa hàng tóc để làm đầu để cho mình rực rỡ hơn.

Ánh mắt Mạch Khiết nhìn chăm chú vào vị trí chính giữa – nơi có thể cúi nhìn toàn bộ nhân viên, chỉ cần không có sếp ở đó thì sẽ thuộc về tổng biên tập, Tưởng Văn đã từng chiếm đóng ở vị trí này suốt bảy năm trời, có đợt đã khiến cho Mạch Khiết vô cùng thất vọng, cứ nghĩ rằng vị trí đó đã sắp kết màng nhện rồi, thế nhưng giờ đây, nhện tinh cuối cùng cũng đã bò đi rồi.

Lâm Đại ngồi ở đối diện Mạch Khiết, cũng giống như cô đang say sưa ngắm nhìn cái vị trí tượng trưng cho quyền lực và sự giàu sang, hận một nỗi không thể đá bay ông sếp béo ú ra để mình chiếm vào đó.

Đợi sau khi toàn thể nhân viên đến đông đủ, trước tiên ông chủ tuyên bố việc từ chức của Tưởng Văn.

Liền sau đó là đến điểm then chốt nhất.

Ông chủ ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên rất nặng nề khổ sở.

Bây giờ cạnh tranh ngày càng khắc nghiệt, M Beautiful cần phải suy tính trước mọi nguy cơ, cần phải đưa ra một quyết sách vô cùng trọng đại, do đó, tôi quyết định...