Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh của hắn. Nếu không phải trên người toàn là vết hôn ửng đỏ cộng thêm đau nhức từ hậu huyệt thì ta còn thực tưởng rằng đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Hừ, chạy cũng thật nhanh đấy!

Ta mềm nhũn dựa người vào đầu dường, nhìn mở cửa sổ mở rộng, không khỏi lại tự hỏi vấn đề với bí đỏ phải làm sao đây. Nghĩ đi nghĩ lại, thủy chung vẫn không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ. Hệ thống bảo vệ trong nhà đối với hắn chỉ là thùng rỗng kêu to, các anh trai ta mà biết được phỏng chừng sẽ phát điên mất, bí đỏ không hổ là Mafia. Điều này càng chứng minh sự biến thái của hắn đã đạt đến cực đỉnh, không phải người thường như chúng ta có thể với tới được.

Hôm nay lại bắt đầu một ngày như cũ, thực tập còn chưa xong, ta không thể không rời giường. Duỗi thân một chút, phát hiện trừ bỏ có chút đau nhức thì còn lại đều rất tốt, xem ra bí đỏ vẫn là hạ thủ lưu tình, coi như hắn thức thời!

Nếm qua bữa sáng, ta theo đại ca, nhị ca tới công ty. Mới bước vào văn phòng nhị ca, một bó hồng diễm lệ được một người đưa tới, toàn bộ thư ký bên ngoài đều bị bó hoa hấp dẫn, ánh mắt mớ ám nhìn ta cùng nhị ca.

Nhị ca nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận bó hoa hồng, rất nhanh đóng cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt tò mò bên ngoài. Hắn nhìn tập thiệp phía trong rồi đột nhiên dùng sức ném chúng xuống mặt đất, từng bông từng bông rơi vung vãi khắp nơi.

Hương hoa hồng nhè nhẹ phiêu đãng trong không khí, ta những cánh hoa hồng, có chút há hốc mồm. Nhị ca sao lại phát điên lúc này?

Nhị ca căm ghét đưa tấm thiệp cho ta: “Chính mình xem đi!”

Ta tiếp nhận tấm thiệp, mặt trên là chữ viết tay bằng tiếng Anh, chữ viết thập phần xinh đẹp:

“To Mặc,

Biết ý nghĩa của 99 đóa hoa hồng là gì không?

Yêu em, thiên trường địa cửu.

From người yêu của em, Địch Tu Tư”

“. . . . . .”

Ta nhanh chóng đem tấm thiệp trong tay ném vào thùng rác.

Nhị ca mắng một tiếng: “Tên gia hỏa kia lại muốn làm gì?” Rồi gọi người vào dọn đống hoa dưới đất.

Ta trừng trừng nhìn mặt đất giờ đã không còn bông nào, kinh ngạc đến không nói nên lời. Ta cũng rất muốn biết tên gia hỏa kia là muốn làm gì, sao đột nhiên lại đêm một bó hoa đến, chẳng lẽ là muốn giải thích chuyện ngày hôm qua? Nhưng nhớ lại một bộ duy ngã độc tôn (chỉ biết có mình) của hắn tối qua, ta vội vàng quăng ngay cái ý nghĩ đó.

Ta ngồi xuống ghế, trong đầu linh quang chợt lóe ── chẳng lẽ đây là sự theo đuổi theo như lời hắn nói?

Mỗi ngày đều muốn có mưa hoa hồng sao?

Những ngày kế tiếp đã chứng thực suy đoán của ta.

Mỗi buổi sáng, những bó hoa hồng đều rất đúng giờ được đem đến văn phòng nhị ca, người tặng hoa đương nhiên là bí đỏ, mà người nhận đương nhiên là ta. Tựa hồ còn ngại không đủ, vài ngày sau lại kèm theo những lễ vật nhỏ, đều là một ít đồ tinh xảo, vừa thấy liền biết giá cả rất xa xỉ. Nhị ca mỗi ngày đều đen mặt, xử lý tất cả những thứ này, kiên nhẫn mỗi ngày một …kém hơn, bình thường ở công ty bộ dạng phong nhã đã biến mất vô tung vô ảnh, thường đem những người cấp dưới làm nơi trút giận, hét lên hét xuống. Nhóm thư ký mỗi ngày đều tụ tập lại, thì thầm sự chuyển biến lớn của nhị ca, nhất trí cho rằng hắn là bị thất tình, vợ bị người em trai là ta đây đoạt đi mất.

Đến một ngày, nhị ca chịu không nổi nữa mà gọi điện đến hỏi bí đỏ rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì. Cuối cùng nhị ca lại bị đối phương là thư ký cho biết, bí đỏ cự tuyệt nghe máy, nhị ca tức giận đến nỗi không ngừng dậm chân xuống sàn nhà. Về đến nhà, bởi vì luyến tiếc tên đầu sỏ gây nên chuyện là ta nên hắn chỉ có thể ra vẻ ta đây là đã hết giận.

Ta một lần nữa hoài nghi bí đỏ theo đuổi ta là giả, làm cho nhị ca nổi điên mới là mục đích thật sự của hắn.

Cũng may tình huống cứ giằng co như vậy hơn hai mươi ngày, bởi vì 20 tháng 9, ta đã xong lần thực tập có thể coi là kinh thiên động địa nhất ở Mỹ. Về tới Anh quốc, ta đợi đến ngày 22 khai giảng.