Ta cứng đờ, nhị ca vỗ vỗ mặt ta, nhẹ nhàng xoa xoa hai má ta, rồi dùng sức nhéo một cái.

“Làm gì vậy, nhị ca hỗn đản . . .rất đau a. . . . ..” Ta bị hắn nhéo liền gào khóc.

Nhị ca lại giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Cuối cùng cũng khôi phục bình thường? Vừa rồi thật sự là dọa chế anh. Tiểu tử ngươi, hành động như vậy không phải là giả bộ thâm trầm đấy chứ.”

“. . . . . .”

“Em không muốn nói nhưng đến thời điểm nhất định, em phải nói cho anh biết, biết không?” Hắn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, đại ca liền nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài trước, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai tuy rằng là chủ nhật, nhưng không được chơi internet suốt đếm, biết không?”

“Dạ dạ, hai người càng ngày càng giống lão già.” Ta có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ muốn yên lặng một chút.

“Ngươi nói cái gì? Ai giống lão già?” Nhị ca quả nhiên nổi giận, đang muốn nhéo hai má ta, lại bị đại ca lôi ra ngoài.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Anh làm gì vậy, buông, em phải hảo hảo giáo huấn xú tiểu tử này một chút. . . . . .”

Đóng cửa phòng lại, tất cả tạp âm đều bị ngăn cách, trong phòng lại im lặng như lúc ban đầu.

Ta ở trên giường nằm một lát, lại cảm thấy khó chịu, cả người cũng không tự tại, thế là đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra. Từng giọt mưa nặng hạt theo cơn gió đập vào mặt ta, cảm giác lạnh lẻo lập tức khiến ta thoải mái không ít, tâm tình cũng hồi phục được một chút. Nhìn cổng lớn dưới lầu, hồi tưởng lại bản kỷ lục đứng gác cửa một tuần nay của bí đỏ, ta không khỏi mỉm cười.

Hắn tiến công ôn nhu như thế xác thực dễ khiến cho người khác trầm luân.

Yêu thì yêu, ta quyết định không giãy dụa, không lo sợ chuyện không đâu, cứ cho hết thảy thuận theo tự nhiên.

Dù sao, yêu không nhất định lúc nào cũng phải cùng một chỗ, không phải sao?

***************

Ngày hôm sau, ta tuy rằng tỉnh rất sớm, nhưng do chứng biếng nhác mà rất không muốn ngồi dậy. Đang lúc đắn đo không biết có nên dậy hay không, vừa thông suốt thì điện thoại đã thay ta quyết định hành trình ngày hôm nay.

“Đỗ Mặc, mày là tên hỗn đàn không lương tâm!”

Mới vừa mở di động chợt nghe một câu mở đầu quen thuộc, ta kinh ngạc nhìn di động trong tay, cảm thấy được tình cảnh hôm nay dường như đã từng xảy ra. Nhưng những lời này là tiếng Anh, hơn nữa còn là giọng nam, hiển nhiên là không phải gia hỏa Dương Tĩnh kia rồi.

Ta để sát vào di động, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”

“. . . . . .”

Đối phương lặng yên, tiếp theo nổi trận lôi đình: “Mày mày mày. . . . . . mới chưa bao lâu mày không ngờ ngay cả giọng nói của tao cũng nghe không ra. Dương Tĩnh quả nhiên không nói sai, tên gia hỏa nhà ngươi quả nhiên không có lương tâm, uổng công tao còn xem mày là người bạn thân thiết nhất, thật sự là nhìn lầm mày mà.”

Thanh âm đối phương như nghiến răng nghiến lợi, ta rùng mình một cái, đại não từ trạng thái mơ màng cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Rất nhanh trong đầu liền xoay chuyển, chậm rãi lộ ra khuôn mặt người này, ta vội cười làm lành nói: “Ha ha, ngượng ngùng, Mại Khắc Tư, tao vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, nên mới không nhận ra mày ha hả. . . . . .”

Mại Khắc Tư hừ lạnh: “Vậy mày hiện tại đã tỉnh ngủ?”

“Tỉnh tỉnh.” Ta gật đầu như gà mổ thóc, hoàn toàn đã quên hắn nhìn không thấy.

Mại Khắc Tư vẫn cảm thấy cực độ khó chịu, oán giận nói: “Tao thật vất vả mới từ Dương Tĩnh hỏi được số điện thoại di động của mày ở Mĩ, tên gia hỏa nhà ngươi liền cho tao một câu mở đầu khiến người khác cũng phải căm tức, thật sự là làm cho tao đau lòng mà.”

“Thực xin lỗi. . . . . .” Ta không ngừng giải thích.

Cơn tức hắn cuối cùng cũng tiêu tan, nhưng ngữ khí vẫn không được tốt lắm.

“Hôm nay có rảnh không?”

“Có, để làm chi?”

“Đi ra gặp mặt cái đi, đôi ta cũng lâu rồi không gặp .”

“Hảo hảo, bất quá tao hiện tại ở nước Mĩ, không phải ở Anh a” Mày không phải muốn tao mua vé máy bay, bay qua Anh gặp mày đấy chứ?

“Tao biết, cho nên mới kêu mày ra gặp mặt.”

Ta vui vẻ. “Mày đã tới Mĩ?”

“Ừ, tao hiện tại ở New York, tao sẽ ở đây 7 tháng.”

“Thật sao? Sao trùng hợp thế? Mày tới đây làm gì? Nghỉ phép?” Không nghĩ tới ở nước Mĩ còn có thể gặp người quen, ta kích động từ trên giường nhảy lên.

“Tao nào có số tốt như vậy.” Mại Khắc Tư tức giận nói, “Cùng mày giống nhau thôi, tao cũng đến thực tập.”

“Công ty ai?”

“Chờ chúng ta một lát nữa gặp mặt hãy nói. Hiện tại là 10 giờ, mày cần bao lâu mới có thể tới?”

“Tùy. . . . . .” Ta vừa định nói tùy thời đều có thể, lại đột nhiên nhớ tới mấy cái đuôi lúc nào cũng theo sau mông, tâm tình lập tức buồn bực hẳn lên.

“12 giờ đi.” Ta mệt mỏi trả lời. Hai giờ hẳn là đủ cho ta cùng nhóm anh trai mình thương thảo vấn đề.

“OK, 12 giờ chúng ta ở bốn mùa nhà hàng của Trung Quốc gặp mặt, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm?”

“Được, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Nước miếng ta bắt đầu tràn ra, đã lâu không ăn thức ăn Trung Quốc. Nhà hàng này, đại ca, nhị ca từng mang ta tới, bên trong có món cay Tứ Xuyên làm rất tuyệt.

“Đúng rồi, tao sẽ dẫn anh họ của tao tới nữa, tao chính là thực tập ở công ty hắn, không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề, nhiều người càng thêm náo nhiệt, bất quá mày không cảm thấy như vậy giống hối lộ thủ trưởng sao?” Ta trêu chọc hắn.

“Nói bậy gì vậy, tao chỉ muốn giới thiệu hắn cho mày thôi!”

“Giới thiệu cho tao?”

“Hắc hắc. . . . .” Mại Khắc Tư đột nhiên thập phần đáng khinh cười cười, “Mày không phải chưa có bạn trai sao? Vừa đúng lúc anh họ tao cũng thích nam nhân, hơn nữa ghế bạn trai còn trống nên mới giới thiệu cho mày. Cảm tạ ta đi, anh họ tao chính là một viên kim cương dành cho những người đàn ông độc thân, tiện nghi cho mày quá rồi.”

Ta thực bất đắc dĩ, lâu như thế, con không buông tha việc nối duyên tơ hồng cho ta.

“Nhưng. . . . .”

“Đừng có nhưng nhị gì hết, chờ một chút gặp mặt mày sẽ biết, cứ như vậy đi nha, lát nữa gặp lại, chào!”

Dường như sợ ta cự tuyệt, Mại Khắc Tư rất nhanh cắt điện thoại.

“. . . . . .”

Ta không nói gì, buông di động xuống, lại ở trên giường ngồi trong chốc lát, rồi mới nhận mệnh rời khỏi giường thực hiện ước hẹn này.