Bên ngoài mưa tí tách rơi, ta vén bức rèm lên mở cửa sổ, hai tay đè lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám. Hơi lạnh mưa bụi tán loạn bay lên mặt ta, không khí lành lạnh trong lành thoải mái, giống như toàn thân cả trong lẫn ngoài đều được thiên nhiên gột rửa.

Trở lại bên người đại ca, nhị ca đã một tuần, hai người bọn họ sau khi đem ta hung hăng phê bình một phen liền không bàn luận chuyện này nữa, dù sao ta là bị trói đưa đi chứ không phải chủ động tìm bí đỏ. Nhưng lần bắt cóc này khiến bọn họ khắc sâu được rằng số lượng bảo vệ như vậy là chưa đủ, thế là bọn họ bắt đầu đem tất cả nhiệt tình chuyển dời đến việc làm thế nào để bảo hộ ta không kẽ hở.

Nhà trọ ở trung ương công viên bên kia khẳng định là không thể ở bởi sát thủ đã tìm tới cửa, thế là ta cùng bọn họ sống trên một cái đảo tư nhân nhỏ, trong một khu nhà cao cấp với một đống hệ thống bảo vệ được cài đặt.

Thú vị chính là tòa nhà này cư nhiên lại gần với tòa nhà của bí đỏ, dù khoảng cách chẳng phải quá gần nhưng cũng chẳng phải rất xa, cho nên khi bọn họ tới đón ta trở về thì chỉ cần đi qua là được.

Mỗi khi ta nhắc tới việc này, đại ca, nhị ca hận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ ngày đó đến đón ta không ngờ rằng người hàng xóm cả năm không thấy bóng dáng lại chính là bí đỏ.

Bất quá bí đỏ giống như đã sớm biết việc này. Ngày thứ hai sau khi ta về nhà, hắn liền cố ý bước đi thong thả, chạy bộ hướng về đại ca, nhị ca giả mù sa mưa chào hỏi, nói rằng đột nhiên có chút cảm tình nhớ quê nhà, khiến cho đại ca, nhị ca tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, trong nhà một đoạn thời gian rất dài đều gà bay chó nhảy không yên. Đại ca, nhị ca ngay cả nằm mơ cũng muốn một phát bắn chết bí đỏ, mà ta cũng bị bọn họ bảo hộ càng thêm chặt.

Tuy rằng không bị cấm chỉ đến công ty thực tập, nhưng ta mỗi ngày đều có hai bảo vệ đi cùng, xe thì được đại ca tự mình thay kính chống đạn, đằng sau kéo rèm, phía sau cũng có tới 3 chiếc xe của bảo vệ theo đến công ti, đãi ngộ còn hơn tổng thống Mĩ. Đến công ty lại nhận được những ánh mắt mang những biểu cảm khác nhau nhìn vào, thân phận từ MB (money boy _ thanks bạn van ^^) bay lên nam tình nhân âu yếm của chủ tịch rồi cuối cùng biến thành boss đứng sau màn của công ty Rafael ── có thể làm cho chủ tịch cùng tổng giám đốc đều nhất nhất khẩn trương.

Cũng may nhị ca hiện tại đã để ta ở cạnh hắn tự mình dạy, ngăn cách thị phi bên ngoài.

Cuộc sống của ta liền biến thành một đường, từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà. May mắn bọn họ không có cấm ta ra ngoài, nhưng phải có hai người cùng đi kết hợp với mang theo bảo vệ mới được. Ta biết hai người bọn họ cũng là thật sự lo lắng cho an nguy của ta, cho nên cũng không có phản bác, chỉ cầu trường học nhanh chóng khai giảng, để cho ta sớm thoát li khổ ải.

Đáng tiếc chính là ngày khai giảng của đại học Lợi Tư phải tới ngày 25 tháng 9, ta còn phải ở nước Mĩ chừng 1 tháng nữa.

Mà một tuần nay, bí đỏ mỗi ngày đều tới tìm ta, nhưng đều bị đại ca, nhị ca chắn ngoài cửa.

Lạc thú lớn nhất hiện tại của ta chính là đứng ở bên cửa sổ phòng nhìn đại ca cùng nhị ca đỏ mắt cãi nhau với bí đỏ ngoài cổng lớn, việc này cơ hồ đã trở thành một cảnh đẹp cho ta ngắm. Một trong nhưng bạn bè của bí đỏ, Uy Liêm cũng hâm mộ mà đến, cơ hồ mỗi ngày đều theo bí đỏ đến xem bọn họ ‘đóng phim’. Lâu ngày, ta còn thỉnh hắn cùng ta vào nhà uống trà ở bên cửa sổ thưởng thức ‘cảnh đẹp’.

Tình huống hiện tại khiến ta đột nhiên nhớ tới kiếp trước, chẳng qua khi đó tình huống có chút ngược lại ── đại ca, nhị ca đến gặp ta, mà bí đỏ lại chắn bọn họ ở ngoài cửa. Quả nhiên là mười năm nhân sinh thay đổi, nhân quả báo ứng không sai. Không phải không đáp trả mà chỉ là thời điểm chưa tới.

Kỳ thật ta vẫn cảm thấy được đại ca, nhị ca cùng bí đỏ rất hợp nhau, nếu không có ta, bọn họ hẳn là đã trở thành bằng hữu tốt của nhau. Có lẽ sẽ như vậy nếu không có phát sinh bi kịch kiếp trước.

Mưa vẫn tiếp tục, càng ngày càng lớn, rất nhanh liền từ mưa lất phất biến thành cơn mưa rào. Ta đóng cửa lại, theo thói quen thoáng nhìn về phía cổng lớn, một bóng người vẫn đứng cạnh cổng, là bí đỏ.

Ta có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại có thể kiên trì bền bỉ đến thế, trời mưa càng lớn.

Hắn tựa hồ cảm ứng được ta, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía này, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn đem ta thiêu cháy. Ta cả kinh, khi ta vội phục hồi tinh thần lại thì rèm đã hạ.

Ta tựa vào bên cửa sổ cười khổ, chẳng bao lâu mà chính mình cư nhiên cũng làm ra cái loại hành vi như nữ nhân này, không khỏi có điểm phỉ nhổ chính mình. Nhưng lại thật sự không muốn mở bức rèm lên để tiếp tục nhận ánh mắt nóng rực đó, thế là ta điều chỉnh tâm tính, đi xuống lầu.