Bữa tối thực phong phú, mấy miếng thịt bò là đồ ăn ta yêu nhất. Nhưng dưới sự giám sát của La Y, ta đành phải hảo hảo buông ra cách ăn như hổ đói trước kia, sử dụng lễ nghi quý tộc trong truyền thuyết, uống canh trước rồi mới ăn một miếng thịt bò nhỏ, rồi lại cắt một miếng nhỏ tiếp bỏ vào miệng.

Ăn xong hai miếng thịt bò, lại ăn xong một miếng bánh gato nhỏ, cái cảm giác đói khát mới hoàn toàn tiêu trừ.

Sờ sờ bụng, ta đứng lên, lười biếng duỗi người một cái, quyết định nên ra ngoài vận động một chút, tiện thể hít thở không khí trong lành cho tiêu hóa bớt.

Đằng trước biệt thự là một cái hoa viên rất lớn, hơi gió lạnh thổi tới, mang theo hương hoa thơm ngát. Ngước nhìn trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn vằng vặc, những ngôi sao trên trời phát ra nhưng quang mang ôn hòa.

Ta bước đi trên bãi cỏ mềm mại, chậm rãi tiến về phía trước, sau khi đi vòng qua bể phun nước, bất giác ta đã tiến tới cổng ngoài, có hai người mặc áo đen đang đứng đó canh gác.

Ta hướng bọn họ chào hỏi một tiếng rồi đang muốn tiếp tục bước ra ngoài cửa, làm quen với cảnh vật xung quanh một chút thì bị bọn họ ngăn cản.

“Thật có lỗi, Đỗ thiếu gia, Phỉ Nhĩ tư tiên sinh đã ra lệnh, chỉ khi có ngài ấy đi cùng thì cậu mới có thể ra ngoài.”

“Tôi chỉ muốn đi xung quanh một chút, sẽ không xa đâu.” Ta dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn bọn họ.

Hai người khó xử nhìn ta: “Thật có lỗi, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, thật sự không dám cãi lại.”

“. . . . . .”

Cái này là sao? Lại tính đem ta nhốt lại như ngà voi trong tháp sao không?

Ta mặt không chút thay đổi xoay người, nổi giận đùng đùng quay về biệt thự, rồi kêu to:

“La Y, ông đi ra cho ta!”

“Có chuyện gì? Đỗ thiếu gia?”

La Y rất nhanh liền xuất hiện trước mặt ta, tên gia hỏa này tốc độ vẫn nhanh như trước.

“Vì cái gì tôi không thể ra ngoài? Đây là chuyện gì?” Ta phẫn nộ hỏi. Tuy rằng biết đây không phải lỗi của La Y, nhưng nghĩ đền thân thể bị hạn chế tự do, ta liền không thể khống chế chính mình mà giận chó đánh mèo.

“Là thiếu gia ra lệnh, hắn sợ cậu một mình đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm, cho nên . . . . .”

“Hừ. . . . . .” Ta hừ lạnh một tiếng, “Nếu tôi hiện tại nhất định phải đi ra ngoài?”

La Y khó xử nhìn ta: “Thật có lỗi, Đỗ thiếu gia, nếu không có thiếu gia đi cùng, cậu thực không thể rời biệt thự. Lần trước cậu bị tập kích, thiếu gia sau khi nghe xong đã rất lo lắng, gấp đến độ lúc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện. Cho nên hy vọng cậu có thể thông cảm cho thiếu gia một chút, tất cả cũng đều vì suy nghĩ an toàn cho cậu.”

Ta thông cảm hắn? Vậy ai sẽ thông cảm cho ta?

Ta xoay người phiền muộn trở về phòng, khóa chính mình ở bên trong.

Nghĩ đến sau này phải mất đi tự do, ta liền vạn phần thống khổ. Hơn hai mươi năm qua ta mới thật vất vả có được tự do thì sao bây giờ có thể chấp nhận cuộc sống như con chim nhỏ giống kiếp trước được chứ. Cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng có cảm giác như một loại tra tấn.

Ta thống khổ cào cào tóc, đi tới đi lui trong phòng, hy vọng có thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt rời khỏi đây.

Nhưng y niệm vừa xuất hiện thì hình ảnh khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Khải Nhỉ hiện lên, bên tai cũng như văng vẳng lời nói thâm tình của hắn khi ấy.

Thế là, ta buông tay xuống, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

Nếu bỏ chạy như vậy, cũng chẳng phải biện pháp tốt, nếu làm như vậy chỉ thoát được nhất thời nhưng không thoát được một đời. Nếu lại trốn một lần, Khải Ân nhất định sẽ càng thêm điên cuồng, kết quả là người chịu khổ vẫn là chính mình, huống chi, không chỉ hắn, mặt khác, có nhiều nhân cách cũng chẳng phải tốt lành gì. Nếu ba loại nhân cách này cùng đồng thời nổi bão, như vậy ta. . . . . . Ta không khỏi rùng mình một cái.

Lắc đầu, ta nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của mình trong gương, hạ quyết tâm ── ta nhất đình phải cùng hắn hảo hảo nói chuyện.