Ta theo Grey, cũng chính đại ca kiếp trước của ta đi tới khu nhà trọ, ngay khi vừa định mở cửa, hắn thần bí cười nhìn ta: “Ở đây còn có một kinh hỉ đang đợi em đấy.” Nói xong liền mở cửa ra.

Ta nửa tin nửa ngờ theo phía sau hắn.

“Đã trở lại? Người đâu?”

Đột nhiên thanh âm trầm thấp nam tính vang lên làm cho ta hoảng sợ trong một lúc mới hồi thần, nguyên lai trong nhà trọ còn có người khác, đáng tiếc thân hình đại ca cao lớn che hết cả tầm nhìn của ta.

“Không phải đã đến rồi đây sao?” Đại ca thoáng di động thân thể, ta cuối cùng cũng thấy rõ người kia.

Tóc đen, mắt đen, da vàng, đặc điểm điển hình của người phương đông, gương mặt anh tuấn, dáng người cũng thập phần cao lớn, cơ hồ cùng đại ca cũng không khác mấy. Lúc ta tò mò đánh giá hắn thì ánh mắt lợi hại của hắn đồng thời cũng dò xét ta.

“Anh, vị này là?” Ta hỏi anh mình, hy vọng hắn có thể giới thiệu một chút.

Đại ca buông hành lý của ta xuống, lập tức đi đến trước mặt người nọ, ôm thắt lưng hắn, trước mặt ta diễn một màn hôn nhau kịch liệt. Mà người nọ cũng không có phản kháng, nhiệt tình đáp lại.

Ta trợn mắt há hốc mồm, tuy biết nước ngoài chào hỏi nhau bằng nụ hôn, đây là thói quen không thể trách được, nhưng hai người gặp nhau liền miệng đối miệng mà hôn đến nồng nhiệt như vậy sao? Đây chẳng phải là chuyện chỉ có các cặp tình nhân mới làm sao? Kiếp trước đại ca rõ ràng thoạt nhìn rất bình thường, sao tới kiếp này cư nhiên lại biến thành một người đồng tính luyến ái như vậy? Hay là hắn kỳ thật là nam nữ đều có thể ăn?

Hôn nồng nhiệt xong, hai người lưu luyến không rời tách ra, đại ca lúc này mới nhớ tới ta, hướng ta giới thiệu người trong ***g ngực hắn: “Hạ Thư Duyên, lão bà của ta.”

“. . . . . .” Ta khờ ngốc nhìn trừng trừng Hạ Thư Duyên, nhìn nửa ngày mới có chút xấu hổ hướng hắn cười cười: “Nhĩ hảo, đại. . . . . .tẩu?” Hy vọng hắn sẽ không vì cách xưng hô này mà chém ta. “Ta là Đỗ Mặc.”

“Ân.” Hạ Thư Duyên lên tiếng, xem ra là đã tiếp nhận cách xưng hô mới này.

Khi ta thờ dài tưởng rằng đã qua được, lại phát hiện hắn đang đi tới sát trước mặt ta rồi nghiêm túc nhìn ta, thế là thần kinh của ta lại bắt đầu căng thẳng. Hắn nếu là một nửa của đại ca, dù sao cũng có thể coi như là thân nhân của ta, tốt nhất là nên lưu ấn tượng tốt cho hắn. Đang lúc ta vắt óc suy nghĩ làm sao có thể lưu ấn tượng tốt thì Hạ Thư Duyên nói một câu làm cho đại não ta trong phút chốc trống rỗng:

“Đã lâu không gặp, tiểu muội, huynh rất nhớ muội. . . . . .” Hắn sờ sờ đầu của ta, yêu thương nhìn ta. “Khuôn mặt này cũng chẳng thay đồi gì hết, vẫn là xinh đẹp như trước.” Hắn lại nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt ta.

Người có thể nói với ta như thế, trong trí nhớ ta chỉ có một người.

“Nhị ca. . . . . .” Không đợi ta xúc động nhảy vồ tới, biểu tình hắn liền biến đổi, tà tà cười, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Dù em hiện tại là nam nhân, nhưng nếu khuôn mặt này lộ ra thì cũng là tai họa. Dù là nam hay nữ, khuôn mặt nào cũng đều gây họa. Sao lúc đầu thai em không nghĩ đến việc đổi tướng mạo đi? Cũng quá ngốc mà! Trư so với ngươi còn thông minh hơn!”

Thế là  khuôn mặt ta từ cảm động biến thành hung ác, bàn tay nắm lại, đấm về phía hắn: “Mẹ nó! Anh là tên hỗn đản! Ghen tị với mỹ mạo của lão tử thì cứ việc nói thẳng, em sẽ không khinh bỉ anh!”

“Tấm tắc. . . . . .” Nhị ca cười tủm tỉm lắc đầu, dễ dàng hóa giải công kích của ta, bắt lấy tay ta, đem ta áp trên ghế sô pha. “Sao có thể sử dụng bạo lực với anh trai như vậy, thật là một đứa nhỏ không ngoan. Còn nữa, tuổi còn trẻ cư nhiên lại có chứng dễ quên, anh tên là Hạ Thư Duyên, nhớ kỹ.”

Ta hung tợn trừng mắt nhìn hắn, trừng một hồi, trong mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt: “Nhị ca, thật là Nhị ca sao? Em không phải nằm mơ đấy chứ. . . . . .”

Nhị ca thu hồi biểu tình bất cần đời, thở dài, ngồi vào sô pha, đem ta vào trong ***g ngực hắn: “Không, là anh. Chúng ta đều đã trở lại, Tuyết Lị đáng yêu của anh. . .”

Ta ôm lấy hắn, đầu tựa vào vai hắn, chóp mũi quanh quẩn hơi thở quen thuộc khiến ta dần trở nên an tâm hơn, lúc này mới nhớ tới một vấn đề lúc trước xem nhẹ. Ta đẩy nhị ca ta, đứng dậy, nhìn hắn, lại nhìn đại ca, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Đại ca, nhị ca, các người. . . . . .” Cảnh tượng nồng nhiệt vửa rồi không ngừng phát đi phát lại trong đầu ta.

“Hiện tại mới phát hiện ra sao?” Đại ca đi đến vỗ vỗ vào đầu ta, “Vẫn trì độn như trước.”

“Hai người. . . . . .” Ta hết nhìn người này, lại ngó sang người kia, có chút mờ mịt, thật vất vả mới từ hỗn loạn trong đầu nảy ra một câu: “Từ khi nào thì bắt đầu? Chẳng lẽ. . . . . .” Sẽ không phải là có gian tình từ kiếp trước đó chứ?

Đại ca, nhị ca rất ăn ý cùng gật đầu: “Đúng như em nghĩ, kiếp trước chúng ta đã ở cùng nhau nhưng cho tới bây giờ vẫn giấu giếm, không dám cho em cùng phụ vương, mẫu hậu phát giác.”

“Anh thực rất thương hắn.” Hai người bọn họ nhìn nhau thâm tình, đồng thời nói.

“Kiếp trước bởi vì là anh em nên chúng ta đến chết đều không thể cùng ở một chỗ, hiện giờ tất cả trở ngại đều không còn, anh thực quý trọng hạnh phúc này.” Đại ca cầm tay nhị ca nói.

“Tuy rằng chúng ta thực hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của em, nhưng nếu em không muốn nói, chúng ta cũng sẽ không ép buộc em, bởi vì em vĩnh viễn là em gái mà chúng ta thương yêu nhất. Không, hiện tại nên gọi em là em trai mới đúng.” Nhị ca đến bây giờ vẫn không quên trêu chọc ta. “Nếu em ghét phải nói những lời đó, chúng ta cũng có thể. .. .”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi mới vỗ vỗ trên người bọn họ: “Em đương nhiên sẽ chúc phúc cho hai người rồi, ai bảo hai người đều là anh trai thân yêu nhất của em cơ chứ?”

Còn nhớ rõ ánh mắt ôn nhu kiếp trước khi bọn họ dạy ta kiếm thuật, thân hình cao lớn khi họ giúp ta chịu tội thay và nhận những hình phạt; thân hình mạnh mẽ khi trộm đưa ta trốn khỏi cung chơi, anh trai ôn nhu đáng yêu lại khả kính như vậy, ta sao có thể chán ghét được cơ chứ? Huống hồ chính mình cũng coi như là một người đồng tính luyến ái đi, chẳng lẽ chính mình lại tự đi ghét chính mình?

Trách không được kiếp trước ta thấy hai người bọn họ cứ suốt ngày dính chặt vào nhau, chờ ta lập gia đình, bọn họ vẫn là người cô đơn, nguyên lai bởi bí mật như vậy, cái việc giữ bí mật này cũng thật khó khăn ghê.

Ta ở trên hai người bọn họ cọ cọ rồi đứng lên xoa xoa nơi thắt lưng, quát: “Mau, đem tất cả gian tình của hai người thành thành thật thật khai báo ra một cách rành mạch!” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm câu: “Không cho phép có một điểm dối trá!”

Thế là, ta ngày đầu tiên qua nước Mĩ lại ngồi nghe kể chuyện xưa.