Lại bị hung hăng chà đạp một buổi tối, bởi vì có tật giật mình, lần này ta cũng không có giống như lần trước hồi báo hắn một phen. Vì vậy, sáng ngày hôm sau, hắn thần thanh khí sảng nằm dài trên giường, tâm tình thoải mái, gọi điện thoại cho nam nhân mắt kính kia đến xử lý mọi chuyện ở đây.

Thân thể rất đau, nhất là nửa người dưới càng thêm đau, đau đến độ dường như chẳng còn cảm giác gì được nữa, hầu hạ ba người quả nhiên so với một còn khó khăn hơn, ta có điểm oán hận cái trái bí đỏ kia đã biến một người họ thành ba người, chợt nhận ra, kiếp trước ta có phúc mà không biết hưởng.

Miên man suy nghĩ một phen, tuy rằng rất muốn cứ như vậy nằm trên giường giả chết, nhưng ta thật sự không muốn bị nữ ma đầu Ellen biến thái kia nhìn thấy bọ dạng này, giãy dụa muốn rời giường, Địch Tu Tư lại ôn nhu đem ta ấn trở lại.

“Em ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta sẽ đưa đồ ăn tới, không cần lo lắng sẽ có người đến quấy rầy.” Hắn thâm ý nhìn ta, kia vẻ mặt sao vậy xem đều như là quan tâm ta lắm khiến toàn thân ta không khỏi nổi da gà.

“Nếu bảo ta hảo hảo nghỉ ngơi, như vậy xin hỏi tay ngươi đang làm gì vậy?” Ta ngoài cười mà trong không cười nhìn hắn.

Hắn ngượng ngùng rút ngón tay đang tham nhập vào hậu huyệt ta ra, rồi mới giấu đầu hở đuôi giúp ta kéo chăn lên: “Ha hả, nhất thời nhịn không được liền. . . . . . Ai biểu em nhìn trông thật ngon miệng a. . . . . .”

“Hóa ra là ta sai a? có muốn ta xin lỗi ngươi hai không a?” Oán khí tích tụ trong ngực ta dần chuyển hóa thánh cơn tức giận.

“Không cần xin lỗi, chỉ cần em cho ta sờ thêm vài cái nữa là được . . . . . .”

Cơn tức giận đang tích tụ trong người trong vòng một giây liền bùng nổ, ta mặc kệ toàn thân đau nhức, một phen xốc chăn lên, một cước đem hắn đá tới cạnh cửa.

“Trời nóng vậy mà đắp chăn cho ta, ngươi nghĩ muốn thiêu chết lão tử a? Cút ra ngoài cho ta, hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Nghe vậy, vẻ mặt hắn lập tức như khóc tang, đứng cạnh cửa, đáng thương nhìn ta.

Ta sờ sờ huyệt thái hương sắp nổ tung của chính mình, ác thanh ác khí nói: “Để Khải Nhĩ đi ra cũng vô dụng, ta hiện tại không muốn nhìn đến cả ba người các ngươi, tất cả đều cút hết cho ta!”

Thấy ta là thật sự sinh khí, hắn lúc này mới thu hồi vẻ cợt nhả, chuyển biến, quay về Địch Tu Tư, hắn ôn nhu nói với ta: “Vậy em cứ hảo hảo nghỉ ngơi, trong chốc lát ta sẽ trở về.”

Ta không kiên nhẫn phất phất tay đuổi hắn đi, xoay người ôm lấy gối, xung quanh huyệt thái dương ẩn ẩn đau, nhưng còn có thể chịu được nhưng tâm tình ta lại cực kì phiền não. Ta nhắm mắt lại, không đợi xác nhận nam nhân phía sau đã đi hay chưa liền tiến nhập mộng đẹp.

*******

Mở mắt ra, cảm thấy cả người nóng lên, cổ họng kho rát, ta tự nhiên sẽ nhớ tới nước uống nhưng lại phát hiện cả người vô lực, mà tay phải giống như là đang truyền nước biển.

Chuyện gì thế này?

Đang lúc ta nghi hoặc nhìn tay phải, thanh âm Địch Tu Tư từ bên cạnh truyền đến: “Tỉnh? Vậy đứng lên ăn một chút gì đi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy thanh âm của chính mình, ta hoảng sợ, cái tiếng nói khó nghe như vậy thực là của ta sao?

“Em phát sốt .”

Hắn nâng thân thể ta dậy, cho ta tựa vào đầu giường, rồi mới ngồi bên cạnh giường, thần tình hối lỗi nhìn ta.

“Thực xin lỗi, đều là ta không tốt. . . . . .”

Thấy hắn thành khẩn như vậy, ta cũng chẳng muốn nổi giận làm gì, nếu không chính mình sẽ giống như là một người xấu vậy, chỉ có thể giơ cánh tay không con sức lên vẫy vẫy, tỏ vẻ không thèm để ý.

“Có nước không? Ta muốn uống nước.”

Hắn vội vàng đưa nước tới.

Sau khi uống tới năm, sáu chén nước, cổ họng bốc hỏa của ta mới có cảm giác dịu xuống. Ta cuộn người lại, kéo chăn lên muốn ngủ, hắn lại ngăn trở ta.

“Từ từ, uống xong chén súp rồi ngủ tiếp, em đã một ngày không ăn gì rồi.”

Ta nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã tối, cả ngày hôm nay ta đã ngủ đến chẳng biết trời trăng là gì luôn.

Hắn đến bên cạnh ta, đưa ta một chén súp, đang muốn uy ta, ta cả kinh vội ngăn hắn.

Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tưởi, không cần phải hắn uy.

“Ta tự uống.”

Hắn lắc đầu.

“Ta uy em, em hiện tại không có khí lực.”

“Khí lực ăn cơm luôn có.”

Nói đùa, bị sốt trước mặt người khác đã muốn mất mặt rồi, ngay cả lớn như vậy mà cũng để người khác uy ăn, ta thực chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Hắn vẫn là lắc đầu.

“Em hiện tại chỉ có một tay là có khả năng động, vẫn là ta uy em đi.”

“Ta. . . . . .”

Mới mở miệng, miệng đã bị tắc bởi nước súp, thiếu chút nữa là bị sặc.

Mà tên đầu sỏ gây nên chuyện lại vẫn cười tủm tỉm nhìn ta.

“Hương vị như thế nào?”

Ta phía sau chợt lạnh, không biết vì sao, ta cảm giác nụ cười này của hắn có điểm khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm lại có mưu mô), thế là đánh phải ngoan ngoãn, cam chịu để cho hắn uy.

Hảo hán không chịu lép vế, trước khi có thể chạy thoát, ta tạm thời vẫn là ngoan ngoãn nghe lời hắn nói đi, để tránh có phiến phức.

Nơm nớp lo sợ uống xong chén súp, ta nhanh chóng nằm trở lại giường, nhắm hai mắt lại, hắn cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu ta.

“Em sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn em a.”

Mẹ nó! Không biết người khiến cho ta phát sốt vậy là ai nữa?

Đưa lưng về phía hắn, ta âm thầm oán hận.

Thấy ta không có đáp lại, hắn cũng không để ý, hôn hôn lên đỉnh đầu ta, lại giúp ta kéo chăn lên.

“Em ngủ đi, ta còn có chút việc phải xử lý một chút, lát nữa sẽ trở về cùng em.”

Ta gật đầu qua quýt.

Đi nhanh đi, đi nhanh đi, có ngươi ở đây ta không thấy thoải mái a.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, thân thể căng thẳng cuối cùng cũng có thế nhẹ nhõm.

Sau khi an tĩnh lại, ta không khỏi hồi tưởng lại một màn vừa rồi bị người kia uy cho ăn, hai má không tự chủ được có điểm nóng lên.

Cái cảm giác ấm áp đó, làm cho ta hạnh phúc đến nói không nên lời.