“Nói đi, có chuyện gì thần bí vậy? Còn muốn đòi tui rời xa anh hai tui mới nói được chứ?”Ellen dựa vào cửa sổ hỏi ta,

Ban ngày mùa hạ ở Ý tuy rằng nóng bức, nhưng đến buổi tối cũng dịu đi một chút, gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, hai mảnh rèm cửa phát phơ theo gió. Ellen thích ý hưởng thụ hơi lạnh của gió đêm.

Ta ngồi trên chiếc ghế, nhắm mắt lại, từ khi bị  bắt cóc tới đây, đã lâu rồi ta mới có thể cảm nhận thấy sự thoải mái tự tại như vậy, chỉ cần ở đâu có bí đỏ, tinh thần ta sẽ không tự chủ được mà bị căng thẳng, sợ sự thông minh của hắn phát hiện ra cái gì đó.

Nếu đã là bằng hữu lâu năm,  ta đây cũng không nói quanh co lòng vòng nữa, thế là đi thẳng vào vấn đề, đối với Ellen nói: “Tui bị anh hai của bà bắt cóc về đây nên hy vọng bà có thể tìm cách đem tui về nước.”

Ellen nghe xong, vẻ mặt ngẩn ngơ, rồi mới cười ha ha đứng lên: “Đỗ mỹ nhân, tế bào hài hước của ông vì cái gì đột nghiên phát tác vậy? Bắt cóc? Bí đỏ bắt cóc ông gì chứ? Hắn tuy đứng đầu gia tộc chúng ta, nhưng ông cùng hắn không cừu không oán, hắn bắt cóc ông làm gì chứ, ông đừng có suy nghĩ bậy a nha?”

Nàng vẻ mặt không tin, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, cuối cùng cũng không chắc chắn được mà thật cẩn thận hỏi lại: “Không thể nào? Ông thật sự là bị tên hắc bí đỏ kia bắt cóc về ư?”

Hắc bí đỏ?

Ta có chút mỉm cười, thật đúng là từ hình dung thích hợp, Ellen vẫn luôn thú vị như vậy.

“Anh ấy làm gì phải bắt cóc ông? Ông chọc anh ấy hả?”

Ta lắc đầu.

“3 ngày cuối tuần vừa rồi tui còn không biết hắn.” Ta tận lực làm cho chính mình trông thực vô tội.

NND, lão tử cư nhiên chỉ vì ngây ngươi trong chốc lát mà bị bắt đem tới đây hơn 1 tháng rồi, trở về ba mẹ ta không bổ ta ra mới lạ đó?

“Cái gì? Ông không biết anh ấy?” Ellen không dám tin kêu to, “Gạt người a? Bí đỏ kia nếu vậy thì vì cái gì đột nhiên bắt ông đem tới đây?”

Ta ủy khuất mím môi, cái loại ủy khuất, giả bộ đáng thương này là hữu hiệu nhất, đặc biệt là đối với Ellen, nó làm cho trong thâm tâm Đại tiểu thư này nảy sinh sự đồng tình.

“Nghe nói, tui lớn lên giống vợ hắn kiếp trước.”

Ellen đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng giật giật một cách quái dị, rồi mới dở khóc dở cười liếm liếm môi, thoáng nói: “Như thế phi thường là có thể a. . . . đối với những suy nghĩ đã bị phá hỏng của hắc bí đỏ . . . . . Anh ấy đích xác sẽ bởi vì loại nguyên nhân này mà bắt cóc ông. . . . . .”

“Đúng rồi . . . . .”Ta cười khổ nhìn nàng.

Ellen vỗ vỗ vai của ta, trong mắt tràn ngập đồng tình: “Đỗ mỹ nhân, ông. . . . . . thật đáng thương. . . . . . Này có tính là tai bay vạ gió không nhỉ?”

“A. . . . . . Chỉ có thể nói lưng tui gần đây phi thường. . . . . .”

“Theo sự hiểu biết của tui, anh hai tui về phương diên kia, năng lực rất mạnh, ông không lẽ là bị hắn nếm qua rồi đấy chứ?”

“. . . . . .”

Ta không trả lời, chuyện xấu hổ như vậy sao có thể dám nói ra chứ.

Ellen cũng không truy vấn nữa, nàng nhìn nhìn nơi cỗ ta, cười cười, rồi mới thâm ý nói: “Ông. . . .vất vả rồi. . . . . . đại tẩu. . . . . .”

Hai tiếng ‘đại tẩu’ vừa nói ra một cái khiến toàn thân ta nổi da gà, không khỏi rùng mình một cái.

“Sao lại nói tui như thế?”

Ellen không trả lời, mà là mê đắm tiếp tục trừng trừng nhìn cổ ta. Ta vội vàng tránh đi ánh mắt của nàng, ba chân bốn cẳng chạy tới trước gương.

“. . . . . .”

Thật sự là không xem không biết,, vừa thấy đã dọa ta nhảy dựng cả lên. Trên cổ ta đầy dấu hôn ngân, ngay cả nơi cuống họng cũng không buông tha, vẫn tiếp tục kéo dài vào trong áo.

Ta cư nhiên cứ để đầy dấu hôn ngân như vậy mà nghênh ngang đi qua đi lại từ nãy giờ như thế. . . . .

Ta che mặt lại, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa ──

Tên hỗn đản đầu heo, trách không được, bị ta biển thành như vậy mà tâm tình vẫn tốt, cứ cười tủm tỉm không ngừng, nguyên lai là đã làm được một “Chuyện tốt”!

“Thấy được không?”

Tâm tình buồn bực, Ellen ở phía sau còn cố tình biết rõ mà cứ khuôn mặt vô hại, cười cười nhìn ta  hỏi.

Ta bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay người nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng: “Có khăn quàng cổ không? Tui muốn đem mấy dấu hôn ngân chết tiệt này che đi.”

“Ông bị điên a? Mùa hè này mà quấn khăn quàng, không sợ nóng đến chết à? Xát cái này đi, có thể có hiệu quả đấy.” Nàng không biết từ nơi nào thảy ra đến một lọ thuốc cao, ném cho ta. “Tui là lần đầu tiên nhìn thấy những dấu hôn ngân đậm đến như thế đó, xem ra sự độc chiếm của anh hai tui đối với ông là phi thường, phi thường lớn a.”

Ta đối diện với tấm gương, dùng sức chà xát thuốc cao, thật là những dấu hôn ngân chết tiệt, nếu có thể chà một cái liền biến mất đi hết thì tốt.

“Sao vậy? Bí đỏ lần này xem ra không phải chơi đùa thôi đâu, anh ấy đối với ông là tình cảm đích thực, ngay cả cái hành động dám lớn tiếng tuyên bố ông là của anh ấy, cái hành động mà anh ấy chưa bao giờ làm với các tình nhân trước đây. Ông nói xem, là em gái của anh ấy, tui hẳn là nên giúp anh ấy đem ông khóa ông bên anh ấy hay là, là bạn bè của ông, tui nên trợ giúp ông thoát khỏi anh hai ác lang của tui?”

“Bà nói gì?” Ta quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

Ellen bất vi sở động, giả mù sa mưa nói: “Bí đỏ lần này coi như là mối tình đầu, là em gái ruột thịt của anh ấy, có lẽ tui nên giúp anh ấy. . . . . .”

Ta xoay người hung hăng trừng trừng với nàng, muốn dùng ánh mắt làm cho nàng thiên đao vạn quả.

“Ai nha nha, sinh khí a?”

”Bà nói gì chứ?”Ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng.

Nàng phỏng chừng cũng muốn đùa với ta, hướng ta vẫy vẫy tay nói: “Ai nha, ông xem tui chẵng phải chỉ là bạn bè không quá thân thiết của ông sao? Ông cũng không nên quá tín nhiệm đối với tui vậy chứ.”

Nếu ngươi không phải là đại tiểu thư của gia tộc Mafia lớn nhất Ý thì có lẽ ta còn có thể tin nhầm ngươi.

“Tui có thể giúp ông.” Ellen thu hồi nụ cười bất cần đời, nghiêm túc nói. “Nhưng phải có điều kiện!”

Quả nhiên, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí!

Ta cười lạnh một tiếng, gật gật đầu ý bảo nàng nói tiếp.

“Thứ nhất, ông cùng anh hai tui phải đính hôn trước; thứ hai, nếu sau này ông không có yêu người khác, ông chỉ có thể cùng anh hai tui kết hôn. Chỉ cần đồng ý hai điều kiện này, tui liền sẽ giúp ông!”

“. . . . . .”

“Ông trừng mắt nhìn tui cũng vô dụng, không đáp ứng hai điều liện này thì chẳng còn gì để bàn nữa. Người Trung Quốc các ngươi chẳng phái có câu châm ngôn, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài _ thanks nàng  Khalve), ông không phải không biết a? Đỗ Mặc, bí đỏ dù sao cũng là anh hai của tui, là người đứng đầu gia tộc chúng ta, mà tui không có khả năng đem khối thịt béo ngươi, hai tay dâng cho ngươi khác, để cho người khác chiếm tiện nghi được.”

Ta một bụng tức giận lời nói càng ngày càng nhiều của Ellen, giống như một dòng nham thạch đang sắp nổ tung nhưng lại chỉ có thể hết sức kiềm chế mà làm cho nó bình ổn. Không có quyền, không có thế, ta trừ bỏ đáp ứng cũng chẳng còn phương pháp nào khác. Lần đầu tiên, ta thống hận chính mình vì đã sinh ở một gia đình Trung Quốc bình thường.

Ta cố gắng làm cho chính mình bởi vì phẫn nộ mà thanh âm có phần run rẩy trở nên vững vàng, mở miệng nói: “Tui. . . . . . đáp ứng!”

Ellen mỉm cười, mái tóc bởi vì gió đêm mà phát phơ trong gió, giống như hải yếu mị hoặc lòng người. Nàng châm một điếu thuốc, hít một ngụm, phun ra một cái thản nhiên rồi mới trầm ổn nói:

“Thành giao!”