Cái khác Nguyệt Nương không am hiểu, nhưng lại am hiểu ứng phó nam nhân, lập tức cười quyến rũ, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: "Quan gia cũng chớ nói lung tung, chúng tôi là người trong sạch, luôn luôn tuân theo pháp luật, nào có lá gan giấu cái gì đào phạm?"

Bổ đầu này thấy Nguyệt Nương xinh đẹp khác thường lại vô cùng nhẹ nhàng, nhất thời thất hồn lạc phách, uy phong cũng mất, lập tức trong mắt đậm đặc không chịu nổi, chỉ hỏi nàng: "Trong nhà này chỉ có một mình ngươi?"

Nguyệt Nương rất là cơ trí, sợ những quan sai này quấy rầy Thẩm Thanh Nham, liền giả bộ nói vợ chồng chủ nhân đang bệnh, không tiện đi ra gặp người.

Mới đầu những quan sai kia ở trong viện dò xét một vòng, không thấy có cái gì khác thường, liền cố ý muốn vào trong phòng tra xét, Thẩm Thanh Nham một tay che miệng Vân Tĩnh Hảo lại, cách cửa sổ, giả bộ ho khan kịch liệt, kêu một tiếng "Nguyệt Nương", phân phó nói: "Phu nhân sợ là đã bị bệnh lao, ngươi đi mời một đại phu tới đây đi."

Lời này nhất thời dọa những quan sai kia sợ đến liên tiếp lui về phía sau, tránh đi còn sợ không kịp!

Bổ đầu này cũng nhíu mày, tay thừa dịp sờ lên hông của Nguyệt Nương, giọng nói lộ ra nhẹ nhàng nhiệt tình: "Nghe đại ca một câu, nhanh rời khỏi đây đi, đừng làm ở nhà này nữa!"

"Nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì mà nhưng, quay lại bị nhiễm bệnh lao, cho ngươi kêu cha gọi mẹ!"

Nguyệt Nương cười một tiếng: "Ta nghe đại ca là được, rảnh rỗi ta liền ra khỏi thành đi tìm cữu cữu của ta, để hắn tìm cho ta một công việc bảo mẫu."

"Ngươi không thể ra khỏi thành, hôm qua trong cung có thích khách, cả đêm lục soát cũng không thấy thích khách đâu, hiện cửa thành đã đóng, bất luận kẻ nào cũng không thể ra khỏi thành." Bổ đầu này nói được nửa câu, ai nha một tiếng, giơ tay lên liền tát chính mình một cái: "Coi ta mềm lòng chưa này, gặp được ngươi nên cái gì nói đều nói, đây chính là đại sự cơ mật, không thể nói lung tung!"

"Trong cung có thích khách?" Nguyệt Nương giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi, rồi lại mị nhãn như tơ ( ánh mắt mị hoặc) khẽ dựa trên người bổ đầu: "Thích khách kia thật đúng là to gan lớn mật, thật may là có quan gia ngươi bảo hộ chúng ta, có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ. . . . . ."

Được Nguyệt Nương thổi phồng như vậy, bổ đầu này đắc ý hả hê, vẫn không quên lại bóp thêm một cái bên hông của Nguyệt Nương, sau đó chuyển hướng câu chuyện không hề nói chuyện thích khách nữa, nhất thời chỉ lo buông lời đùa giỡn Nguyệt Nương, nước miếng chảy xuống, nói cười rất lâu, mới dẫn người rời khỏi viện.

Trong phòng, Vân Tĩnh Hảo bị cánh tay Thẩm Thanh Nham ôm chặt không thể nhúc nhích, tóc mây lỏng loẹt muốn bung ra, không còn hơi sức để thở mạnh, mềm nhũn mặc cho người định đoạt.

Thẩm Thanh Nham đưa tay lau đi giọt nước mắt thấm ướt trên môi nàng, ngắm nhìn nàng một hồi lâu, thở dài, giọng nói càng dịu dàng khẩn thiết: "Đừng khóc, sau này ta sẽ không ép buộc nàng nữa, nhìn nàng thương tâm như vậy, ta cũng sẽ khó chịu, ngày còn dài, ta có thể đợi thêm, đợi đến một ngày nàng cam tâm tình nguyện . . . . . ."

Nhưng vẻ mặt Vân Tĩnh Hảo không chút thay đổi, dáng vẻ hoàn toàn không có phản ứng, lúc này, Nguyệt Nương bưng cháo và đồ ăn đi vào, Thẩm Thanh Nham nhận lấy rồi để cho nàng đi ra ngoài, sau đó tự mình bưng chén sứ thanh hoa, dùng thìa múc một muỗng cháo thổi cho nguội bớt, mới đưa muỗng tới khóe miệng Vân Tĩnh Hảo, nàng lại nghiêng đầu tránh đi.

Thẩm Thanh Nham cười nhạt một tiếng, càng thêm kiên nhẫn: "Người khác cáu kỉnh, là vì khiến kẻ thù đau kẻ thân (thích) vui vẻ, nhưng nàng thì ngược lại, không ăn không uống, hành hạ bản thân, là muốn mình đói chết, hay là nghĩ muốn đứa bé đói chết?"

Tay Vân Tĩnh Hảo vô thức đặt lên bụng còn chưa hiện rõ, rốt cuộc đoạt lấy chén cháo, cháo táo đỏ hương vị ngọt ngào, vẫn còn tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, ăn vào trong miệng, lại cảm giác mặn đắng, lúc này nàng mới phát giác là nước mắt đã chảy vào miệng, mới khiến cho cháo vốn là thơm ngon có vị mặn đắng của nước mắt.

Thẩm Thanh Nham nhìn nàng rơi lệ, trong lòng không biết là cảm giác gì, cuối cùng cảm thấy không đành lòng, không nỡ nhìn, đứng dậy đi ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân của hắn rời đi, Vân Tĩnh Hảo không thể kìm nén nổi nước mắt chảy ra, bỗng dưng ném chén cháo xuống đất, cái chén chia năm xẻ bảy, tựa như một hơi uất ức được phun ra, nàng dứt khoác nắm cái ly chén dĩa trên bàn lên toàn bộ đập xuống, trong nháy mắt rơi vỡ lộn xộn đầy đất, tràn trề niềm vui!

Nàng cười nghẹn ngào, cảm thấy trong lòng thoải mái, cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Thanh Nham ở ngoài phòng lẳng lặng nghe tiếng cười kia, chỉ nhàn nhạt phân phó Nguyệt Nương: "Đi thu thập sạch sẽ, buổi trưa hầm chút nước canh bổ dưỡng, phu nhân đang mang thai, cần phải tẩm bổ."

Nguyệt Nương là lần đầu tiên thấy trận chiến dọa người như vậy, người tốt như vậy, thế nào điên lên giống như là muốn giết người, khó trách Thẩm gia muốn khóa nàng lại!

Nguyệt Nương lắc đầu một cái, vội vàng đi vào thu dọn.

Lại nói hoàng cung bên kia, đêm qua trưởng công chúa bị giật mình ngất xỉu, trải qua thái y cứu trị, đến lúc này mới tỉnh lại, mà Quân Thiếu Tần cũng là trắng đêm chưa ngủ, còn đang sai người lục soát nghiêm ngặt trong và ngoài cung, cơ hồ muốn lật ngược cả đế đô lên để tìm kiếm.

Cũng đang lúc này, Tiểu Thuận Tử vội vội vàng vàng chạy vào điện, thở hổn hển, quỳ xuống khẩn cấp bẩm báo: "Hoàng thượng. . . . . . Thái Dịch Trì bên kia đã xảy ra chuyện! Hoàng, Hoàng quý phi. . . . . ."

"Làm sao vậy?" Quân Thiếu Tần nghe ra trong lời hắn nói có gì không đúng, trong lòng cảm giác nặng nề, vội vàng tiến lên hỏi tới: "Tìm được nàng rồi?"

"Hoàng quý phi đã. . . . . . Đã mất rồi."

Tiểu Thuận Tử có chút co rúm lại, thân thể không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều ướt mồ hôi, cẩn thận cân nhắc lời nói, không dám nói thật, Hoàng quý phi là bị thích khách chặt đầu xuống, vứt xác vào trong Thái Dịch Trì!

Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy bên tai một tiếng ông ông, nhất thời cả người thật giống như ngâm trong nước đá, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cung điện vạn trượng này, giang sơn cẩm tú này, trong nháy mắt chỉ còn lại một mảnh u ám, mất đi màu sắc!

Hắn thất hồn lạc phách xông ra ngoài, một đường chạy tới bên Thái Dịch Trì, chỉ thấy nơi đó đã sớm tập trung một đám người, có thái y cũng có cung nhân, đang xem cái gì trong nước, có thị vệ tiến lên gạt mọi người ra, xuất hiện tại trước mắt, chính là một thi thể không đầu!

Thi thể kia mặc cung trang gấm hoa yên la đan sa đỏ thẫm, thêu ngàn hạt trân châu, chuỗi ngọc trang sức hình hoa mẫu đơn, cực kỳ hoa lệ phức tạp.

Quân Thiếu Tần liếc mắt liền nhận ra, y phục này là của Vân Tĩnh Hảo!

Trong nháy mắt hắn cảm thấy lá gan của mình muốn vỡ ra thiếu chút nữa ngã xuống, quả thật cho rằng mình đang ở trong mộng!

Trầm Quang Liệt ở bên cạnh bẩm báo: "Buổi sáng có cung nhân dọn dẹp ao, phát hiện trong nước có gì đó, nên kêu người vớt lên, mới biết là một cỗ thi thể không đầu, sau khi vi thần biết được, lại lệnh cho vô số người xuống nước tiếp tục đánh vớt, nhưng trừ thi thể bên ngoài, không nhìn thấy bất kỳ vật gì nữa. Sau có cung nhân nhận ra, y phục trên người thi thể này là của Hoàng quý phi, vi thần không dám vọng đoán, liền gọi Tiểu Thuận Tử trở về bẩm báo với hoàng thượng."

Mà lúc này, trưởng công chúa cũng nhận được tin tức, chạy tới, bởi vì đi có chút vội vàng, không chú ý dưới chân, thiếu chút nữa liền ngã nhào, cung nhân vội vàng tiến lên vịn nàng: "Điện hạ cẩn thận."

Trưởng công chúa dừng bước lại, hít một hơi thật sâu, không tự chủ được nắm lấy tay cung nhân, ổn định lại tinh thần của mình, chỉ là, nàng mới nhìn thi thể không đầu này một cái, lại rùng mình không ngừng, chỉ cảm thấy trong dạ dày một hồi sôi trào dâng lên, càng không đè ép được, khóc rống, vừa cúi đầu sau đó phun ra vài ngụm nước chua, cũng không phải do nàng cảm thấy buồn nôn, chẳng qua là cảm thấy đau lòng, A Hảo còn chưa được hưởng thụ hạnh phúc, liền như vậy mang theo oán hận mà đi, ngay cả toàn thây cũng không được!

Nàng chỉ cảm giác ngực đau nhức, lập tức cổ họng ngòn ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu! Dđ$lqđ%

Sau một lúc lâu, nàng mới thở hổn hển ngồi thẳng lên, cự tuyệt cung nhân đỡ, nện từng bước nặng nề đi tới, đi đến chỗ thi thể.

"Người không có tư cách đến gần nàng!" Quân Thiếu Tần bỗng lên tiếng, giọng nói lại khàn khàn run rẩy không giống giọng nói của hắn: "Người chết như đèn tắt, nếu nàng dưới suối vàng biết, chắc chắn cũng không muốn gặp người!"

Một tay của hắn đẩy trưởng công chúa ra, cúi người xuống, chậm rãi đỡ thi thể dậy, ôm thật chặt vào trong ngực, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào trên người nàng.

Đến lúc này, hắn vẫn không thể tin được, nàng thật sự mất.

Một luồng sóng đau đớn đánh úp tới trong đầu của hắn, một mảnh trống trải, hắn nhắm mắt lại, dường như bên tai còn có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, nghe nàng uyển chuyển múa hát ( đạp ca : một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát) : " Quân nhược thiên thượng vân, nông tự vân trung điểu. Quân nhược hồ trung thủy, nông tự thủy tâm hoa. Tương thân tương luyến, dữ nguyệt lộng ảnh. Nhân gian duyến hà tụ tán, nhân gian hà hữu bi hoan, đãn nguyện dữ quân trường tương thủ, mạc tác đàm hoa nhất hiện..." Từng câu từng chữ, lượn lờ quanh quẩn, tựa như ở bên người, lại không thể tìm thấy.

Đến tột cùng là người nào hại nàng, tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn chặt đầu của nàng xuống? Hắn luôn cho là người đó bắt nàng đi, chẳng qua là muốn bắt nàng để ép buộc mình, vô luận muốn cái gì, hắn cho bọn hắn là được, lại không nghĩ rằng, kết quả lại là như vậy!

Ông trời thật là tàn nhẫn, sao có thể để cho nàng mang theo hiểu lầm đau thương như vậy mà ra đi, hắn còn ở lại chỗ này làm cái gì? Cuộc đời mất đi nàng còn có cái gì đáng giá để lưu luyến? Không bằng đi theo nàng đi, nàng vẫn luôn sợ cô độc, hắn không thể để cho nàng phải đi một mình cô độc, hắn đã từng nói, nàng trốn không thoát hắn, nàng xuống hoàng tuyền, hắn liền đuổi tới hoàng tuyền, đời đời kiếp kiếp, sống hay chết, bọn họ đều phải ở chung một chỗ.

Trên khuôn mặt hoảng hốt của hắn có nụ cười khẽ, run rẩy, cầm tay nàng, tiếp theo một cái chớp mắt, cả người hắn kinh hãi, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn ———- tay của thi thể này mặc dù đã cứng ngắc, nhưng vẫn có thể cảm thấy lòng bàn tay nàng có vết chai và lớp da thô ráp, mà tay Vân Tĩnh Hảo luôn luôn được bảo dưỡng rất tốt, tuyệt đối không có khả năng thô ráp như vậy!

Thi thể này không phải Vân Tĩnh Hảo! ! ! d”đ!l*q^y%đ^n

Lại không biết tại sao thích khách phải lấy y phục của Vân Tĩnh Hảo mặc lên thi thể này, chẳng lẽ là nghĩ tạo thành một hiện tượng giả, khiến hắn cho rằng Vân Tĩnh Hảo đã bị sát hại?

Giờ khắc này, hắn quá hỗn loạn, quá khiếp sợ, lại rất kinh hỉ, đầu óc căn bản không thể vận chuyển, chợt có người ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng cũng đừng quá đau lòng, nương nương đã đi, hãy để cho nàng ra đi được an tâm một chút, sớm ngày chôn cất cho thỏa đáng, mặc dù hoàng thượng không nỡ, cũng không thể mặc cho thi thể nương nương lộ ra ngoài giữa ban ngày ban mặt được. . . . . ."

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của Giang Ánh Nguyệt bao phủ phía trên, nàng một mặt khuyên giải an ủi, một mặt lau nước mắt, khóc đến yên lặng buồn bã, giống như là thật đang đau lòng khổ sở, nhưng hắn quá quen thuộc nàng, liếc mắt một cái liền thấy được nàng giả trang khổ sở nhưng sau lưng thì lại là bộ mặt đắc ý!

Hắn hừ lạnh một tiếng, không nhìn nàng nữa, chỉ phân phó Tiểu Thuận Tử chăm sóc tốt thi thể này, sau đó đi về phía Càn Nguyên điện.

Trưởng công chúa thấy hắn muốn đi, lập tức liền đuổi theo, vội la lên: "Hoàng thượng, A Hảo chết thật thảm, khi còn sống nàng uất ức làm thiếp, chịu không ít khổ, hôm nay đã mất, nếu như người thật lòng thương nàng, liền hạ một đạo thánh chỉ, truy phong nàng một danh phận hoàng hậu, để cho nàng hưởng hết tất cả tôn vinh đi!"

Quân Thiếu Tần dừng bước lại, giọng nói vang lên, bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng vang bên tai mỗi người có vẻ hết sức rõ ràng: "Việc này không cần cô cô quan tâm, hôm nay Tĩnh Hảo đã mất, trẫm không còn nhược điểm gì nằm trong tay người nữa, trẫm khuyên người tự giải quyết cho tốt đi, ngàn vạn đừng xảy ra sai lầm gì, nếu không, đừng trách trẫm trở mặt vô tình!"

Hắn nói một hơi, liền sải bước rời đi, Trầm Quang Liệt đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, cửa thành bên kia vẫn muốn tiếp tục lục soát sao?"

Quân Thiếu Tần gật đầu, giọng nói trầm thấp, lại mang theo sát ý lạnh lẽo: "Bảo A Thú tiếp tục nghiêm tra, tuyệt không thể để thích khách mang Hoàng quý phi ra khỏi thành."

Trầm Quang Liệt có chút bối rối, Hoàng quý phi không phải đã chết rồi sao? Giờ phút này thi thể đang ở bên cạnh Thái Dịch Trì, làm sao thích khách còn có thể mang Hoàng quý phi đi? Hắn đang không hiểu ra sao, lại nghe Quân Thiếu Tần  nói tiếp: "Thi thể này không phải Hoàng quý phi, trẫm thấy đôi tay nàng thô ráp, chắc là cung nữ trong cung hay làm việc nặng, vả lại ngươi đi thăm dò cho ta, coi có nơi nào có cung nữ vô cớ mất tích, điều tra rõ, trở về bẩm báo cho trẫm, nhớ lấy, không cần lộ ra."

Trầm Quang Liệt nói một tiếng "Vâng", vội vã rời đi.

Đêm hôm ấy, Trầm Quang Liệt lập tức tới bẩm báo chuyện đã điều tra xong cho Quân Thiếu Tần biết, nói toàn bộ cung chỉ có một cung nữ tên gọi Lâm Nhi Thừa Thục Điện mất tích, Lâm Nhi này vốn là một cung nữ lấy nước quét sân chuyên làm việc nặng trong Thừa Thục Điện, sau khi Giang tuyển thị tiến vào Thừa Thục Điện, Uyển Thục phi thấy Lâm Nhi coi như sạch sẽ lanh lẹ, liền đưa Lâm nhi cho Giang tuyển thị sai bảo. Tối hôm qua thích khách bắt Hoàng quý phi đi thì có cung nhân trực đêm nhìn thấy Lâm Nhi bưng đồ ăn khuya vào điện các của Giang tuyển thị, sau đó không thấy ra nữa. Mới vừa rồi, lại có cung nhân của Thải Hoàn Cung ra ngoài, nói sáng sớm hôm nay, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy Giang tuyển thị lén lút đào đất chôn cái gì đó ở Ngự Hoa Viên. Sau đó thị vệ theo chỉ dẫn của Thải Hoàn tới nơi đó đào lên, rốt cuộc đào ra một cái đầu người, chính là đầu của Lâm Nhi!

"Nữ nhân này đúng là lòng dạ rắn rết bò cạp độc mà!"

Quân Thiếu Tần nghe xong, giận tím mặt, hắn mới vừa phân phó vài câu với Trầm Quang Liệt, liền có tiểu thái giám hấp tấp vội vã chạy tới trước điện, đứng ngoài cửa nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Thuận Tử, hắn thấy, càng thêm nổi giận, giận dữ hét: "Lén lén lút lút đang nói cái gì?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, là . . . . . Là tiểu chủ Ánh Nguyệt cầu kiến!" Tiểu Thuận Tử vừa bị hắn hét, nhất thời nói cũng nói không lưu loát rồi: "Tiểu chủ nói, nương nương bị sát hại, tâm trạng hoàng thượng không thoải mái, nhất định cũng không thể ngủ được, nàng làm chút rượu ngon món ngon, đặc biệt tới để làm bạn với hoàng thượng. . . . . ."

Mọi người không dám nhìn sắc mặt của Quân Thiếu Tần, rất lâu sau, lại nghe hắn nói: "Để cho nàng vào đi!"

Chỉ trong chốc lát, Giang Ánh Nguyệt được cung nhân dẫn vào, chân thành hạ bái với Quân Thiếu Tần: "Nô tì tham kiến hoàng thượng."

Quân Thiếu Tần phân phó ban thưởng ghế ngồi, sau đó lệnh cung nhân lui ra, cũng không nhìn nàng, chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn nơi xa: "Ngươi vào cung cũng được vài ngày rồi, ở đã quen thuộc chưa?"

"Đã quen ạ." Giang Ánh Nguyệt nhỏ giọng đáp, mở ra hộp đựng thức ăn nàng mang tới, lấy từng món ăn rượu ngon ra, thừa dịp hắn đưa lưng về phía mình không nhìn thấy, nàng lặng lẽ lấy một bình lưu ly trong tay áo ra, mở nút lọ ra, đổ một chút chất lỏng màu đỏ vào trong bầu rượu, bởi vì quá khẩn trương, trên chóp mũi của nàng dần dần toát ra mồ hôi hột, tay run lên, bình lưu ly suýt nữa rơi xuống đất!

"Ngươi vội cái gì?"

Đột nhiên Quân Thiếu Tần xoay người lại, giọng nói dịu dàng mỉm cười với nàng, nhưng lại giống như bị kẹp trong băng tuyết trong ngày mùa đông, làm cho nàng không khỏi sợ hãi, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng đến tứ chi bách hài!

Trong tay nàng vẫn siết chặt bình lưu ly, sắc mặt trắng bệch, đón nhận ánh mắt của hắn, không nói một lời, mồ hôi hột từ thái dương lăn xuống.

Quân Thiếu Tần mỉm cười đến gần nàng, cầm cổ tay của nàng, hơi dùng lực một chút, bình lưu ly từ trong tay nàng rơi xuống, chất lỏng màu đỏ như máu văng khắp nơi, mùi thơm mê người tràn ngập trong điện, thấm vào tất cả mọi chỗ trong lòng người, từ từ thấm vào.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, hơi thở lạnh lùng giống như lưỡi kiếm sắc bén của Tu La, cơ hồ muốn đâm thủng ngực nàng: "Đây là lần thứ mấy ngươi bỏ thuốc cho trẫm? Thật sự ngươi cho rằng trẫm sẽ niệm tình cũ không giết ngươi?"

Câu hỏi trầm thấp, lại hàm chứa căm giận ngút trời, Giang Ánh Nguyệt bị dọa sợ đến mức không nhịn được lui về sau hai bước, dưới chân mềm nhũn, khóc hu hu, cả người nhào vào trong ngực hắn, thê thê thảm thảm khóc nói: "Nô tì cũng là vì hoàng thượng cả, Hoàng quý phi không có ở đây, nô tì thấy hoàng thượng khổ sở như vậy, nên muốn khiến hoàng thượng mau chóng quên đi giày vò mệt mỏi, sẽ có thể ngủ được. . . . . ."

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Quân Thiếu Tần lại chỉ cảm giác phiền não, chợt lật tay một chưởng, đánh bay Giang Ánh Nguyệt ra ngoài!

Đánh Giang Ánh Nguyệt thẳng đến góc tường, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời khuôn mặt trắng nhợt, ngã lăn xuống đất.

Vẻ mặt Quân Thiếu Tần âm trầm, trong mắt không có chút gợn sóng nào, cầm bầu rượu, từ từ rót ly rượu, cúi người đưa tới trước mặt nàng, chỉ là một câu: "Chính ngươi hạ dược, vậy thì tự mình uống đi!"

Gương mặt Giang Ánh Nguyệt toàn là máu, hốt hoảng lắc đầu làm cho mái tóc tán loạn, trong mắt nước mắt giàn giụa: "Hoàng thượng, ta van người, không cần. . . . . ."

"Không cần?" Đôi mắt sắc bén của Quân Thiếu Tần càng ngày càng lạnh: "Bây giờ ngươi mới biết sợ sao? Ngươi cấu kết thích khách mưu hại Hoàng quý phi thì nên biết hậu quả chứ!" 

Thân thể Giang Ánh Nguyệt run lên, cả người kinh hoảng như lộc (con hươu, nai), hoảng hốt kêu to: "Hoàng thượng, nô tì oan uổng, nô tì không có, thật sự không có. . . . . ." d$đ^l&quy*d^n

Nhưng Quân Thiếu Tần cũng không nghe nàng giải thích, chỉ nắm cằm của nàng lên, trút ly rượu vào trong miệng nàng, buộc nàng uống hết!

Trong rượu kia, nàng bỏ mị dược rất mạnh!

Đêm Vân Tĩnh Hảo sinh non, nàng bỏ thuốc mê vào trong rượu của Quân Thiếu Tần, muốn một lần xuân tiêu, vốn lý tưởng nhất là mị dược, nhưng lúc đó nàng quá mức tự tin, nàng cho là dựa vào tình cảm từ nhỏ đến lớn của nàng và Quân Thiếu Tần, không cần mị dược, bọn họ cũng có thể phù dung trướng ấm độ xuân tiêu, nhưng nàng không ngờ, đêm hôm ấy, trong miệng Quân Thiếu Tần chỉ nhớ tới Vân Tĩnh Hảo, cho dù ngủ thiếp đi, trong lòng hắn cũng chỉ có Vân Tĩnh Hảo, hắn nói:

"Tĩnh Hảo, nàng đừng trách ta. . . . . ."

"Ta không còn cách nào, ta biết rõ nàng muốn đứa bé này, nhưng một khi đứa bé ra đời, chính là đại kiếp của nàng. . . . . ."

"Ta không thể mất đi nàng, cũng chỉ có thể mất đi đứa bé, ta cũng rất khổ sở. . . . . ."

"Tĩnh Hảo. . . . . ."

Đêm yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi từng tiếng "Tĩnh Hảo" từ trong miệng hắn vô cùng rõ ràng đưa vào trong tai nàng.

Một khắc kia, nàng rốt cuộc biết, Quân Thiếu Tần là thật sự động tình đối với Vân Tĩnh Hảo, nàng vĩnh viễn mất đi người đàn ông này, nhưng nàng vẫn như cũ không chịu chết tâm, nàng nghe Vân Tĩnh Hảo cùng Tiểu Thuận Tử nói chuyện ở ngoài điện, liền cố ý cởi bao quấn ngực của mình ném ra ngoài. Sau, Vân Tĩnh Hảo tức giận phải đẻ non rong huyết, thiếu chút nữa thì chết rồi, thấy Vân Tĩnh Hảo khổ sở như vậy, nàng rất vui vẻ, hôm nay Vân Tĩnh Hảo rơi vào trong tay thích khách, nàng càng vui vẻ hơn, không có Vân Tĩnh Hảo, Quân Thiếu Tần chính là của nàng, cho nên, nàng không thể chờ đợi mang theo mị dược tới Càn Nguyên điện, bởi vì sợ nô tài ngoài điện kiểm tra trong rượu có độc, cho nên nàng không dám hạ dược trước, chỉ đành phải vào điện trước, sau đó mới mạo hiểm bỏ thuốc vào.

Vào lúc này, một ly rượu xuống bụng, nàng dựa vách tường chầm chậm ngồi xuống, lộ ra dáng vẻ sợ hãi lại thuần phục, nhưng đáy lòng lại dâng lên nhiều  ngọn lửa, ngày càng thiêu đốt, nóng bỏng như sôi, chỗ sâu nhất trong thân thể giống như rách ra một lỗ trống lớn, làm nàng khó chịu đến cực điểm, không tự chủ được điên cuồng vặn eo và tứ chi, hai chân co lại khép vào mở ra.

Quân Thiếu Tần ngồi ngay ngắn một bên, lạnh lùng nhìn nàng: "Trẫm hỏi ngươi, thích khách kia là ai? Tại sao muốn bắt Hoàng quý phi đi?"

"Không, hoàng thượng, những chuyện đó, sao nô tì lại biết được?" Giang Ánh Nguyệt kinh hoảng cúi xuống dập đầu, cả người lại tê dại mềm nhũn, đôi tay không thể khống chế kéo y phục lung tung, thật giống như quần áo trên người cũng là lửa lớn hừng hực, dẫn tới khát vọng rốt cuộc nàng bò đến dưới chân Quân Thiếu Tần, dán khuôn mặt nóng bỏng lên bắp đùi của hắn, khẽ rên rĩ: "Hoàng thượng, cứu ta, ta nóng quá. . . . . ."

Vẻ mặt Quân Thiếu Tần lạnh lùng, ngón tay xoa nhẹ gò má của nàng, lạnh buốt như một tảng băng dán sát da thịt của nàng, cả người nàng run lên, rên rỉ thật thấp từ trong cổ họng phát ra, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, một nguồn sức mạnh từ hai bên gò má nàng dâng lên, hắn hung hăng nắm hai gò má của nàng, đau đến nỗi thân thể nàng run rẩy dữ dội, nước mắt như ngọc trai bị cắt đứt dây lã chã rơi xuống. 

Đôi mắt sáng như đuốc của hắn nheo lại, lạnh lùng thốt: "Ngươi khóc cái gì? Trẫm thật không biết ngươi là kiểu nữ nhân gì, dũng khí lúc ngươi cấu kết thích khách đi nơi nào rồi hả?"

Giang Ánh Nguyệt giống như là phải dùng hết hơi sức toàn thân, mới tránh thoát được sự kiềm chế của hắn, lúc này, trong lòng nàng đã bị sợ hãi nhét đầy, nhưng vẫn khóc lóc kêu oan: "Nô tì không có, không phải nô tì, thật sự không phải là nô tì. . . . . ."

Quân Thiếu Tần đã không có kiên nhẫn, cũng sẽ không cùng nàng nói nhảm, lập tức không chút nào thương tiếc túm cổ tay nàng, không nói lời gì kéo nàng đi ra ngoài, chân tay nàng mềm nhũn, toàn thân xao động, lảo đảo theo sát sau lưng hắn, té ngã vài lần, hắn cũng không để ý tới, chỉ một đường kéo nàng đến bên cạnh Thái Dịch Trì.

"Một lần cuối cùng trẫm hỏi ngươi, thích khách kia là ai?"

Giọng nói hắn không lớn, nhưng mang theo áp bức như mưa gió gào thét, Giang Ánh Nguyệt cực kỳ sợ hãi, nhưng chỉ biết khóc, lắc đầu nước mắt chảy ra, vẫn không chịu trả lời, sau một khắc, Quân Thiếu Tần mạnh mẽ đẩy nàng vào trong hồ!

Giang Ánh Nguyệt nơi nào ngờ tới hắn lại độc ác tuyệt tình như thế, lập tức chìm trong nước, lúc chìm lúc nổi, đã uống không ít nước, cũng may nàng từng là hoán y nữ (nữ nhân giặt đồ), tương đối biết bơi, chỉ là, nàng mới thở dốc một hơi, liền nhìn thấy trong hồ còn có vật gì đó, vật kia nổi trên mặt nước, đen sì sì nhìn không rõ, dần dần trôi tới chỗ nàng, trong khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh), rốt cuộc nàng thấy rõ, đó là đầu của Lâm Nhi! ! !

Can đảm của nàng đều mất hết, một tiếng thét kinh hãi mắc kẹt trong cổ họng còn chưa kịp ra, cả người liền chìm xuống, nàng sợ đến nỗi liều mạng vùng vẫy, đầu lâu kia lại quấn nàng không rời, tựa như có tiếng nức nở thê lương bên tai nàng: "Tiểu chủ, sao người độc ác như vậy? Nô tì một lòng hầu hạ người, người lại kêu người chặt đầu nô tì xuống, hiện tại thi thể nô tì không hoàn chỉnh, không thể đầu thai làm người, cũng chỉ có thể quấn lấy người. . . . . ."

"Tiểu chủ, sao người độc ác như vậy?" Đầu lâu kia hỏi lại, gương mặt đau khổ, lạnh lẽo như tượng gỗ, trong đôi mắt đen, không ngừng nhỏ máu xuống, từ từ hóa thành dữ tợn, trong nháy mắt bay nhào lên trước!

"Ngươi đừng tới đây, ngươi đã chết, còn quấn ta làm cái gì! !" Cả người Giang Ánh Nguyệt lạnh lẽo, trong miệng cuồng loạn kêu lớn lên, liều mạng đạp nước, trong miệng không ngừng trào ra bọt khí, cuối cùng dưỡng khí trong phổi sắp hao hết, không tới một hơi sẽ phải chìm xuống, trong nháy mắt gần như hít thở không thông, rốt cuộc nàng kêu lớn với Quân Thiếu Tần: "Hoàng thượng cứu ta, nô tì biết sai rồi, nô tì không dám che giấu nữa! ! !"

Từ đầu đến cuối Quân Thiếu Tần đều đứng bên cạnh ao nhìn, mặc cho nàng giãy giụa cũng không để ý, mãi cho đến khi nghe nàng nói câu này, mới kéo nàng lên!

Giang Ánh Nguyệt mới vừa trải qua một phen giày vò, đã là sức cùng lực kiệt, y phục trên người đều ướt, vừa bị gió thổi, ý lạnh đánh tới, tràn ngập toàn thân nàng, lạnh đến nỗi khiến cả người nàng run rẩy, ngoài ra mị độc trong cơ thể nàng còn chưa dứt, chẳng mấy chốc cả người lại bị đốt nóng, nóng đến nỗi khiến nàng không thở nổi, thật sự là chịu không nổi!

Quân Thiếu Tần từ trên cao nhìn xuống nàng: "Trẫm sẽ không lặp lại câu hỏi nữa, ngươi hãy nói hết tất cả những gì ngươi biết đi, nếu vẫn không nói hoặc có điều giấu giếm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hắn nói xong, vỗ tay một cái, chỉ thấy Trầm Quang Liệt chỉ huy thị vệ mang một thùng gỗ khổng lồ tới, trong thùng đó chất đầy côn trùng, rắn, bò cạp độc màu sắc sặc sỡ, rít lên những tiếng khiến người sởn gai ốc, Giang Ánh Nguyệt bị dọa sợ đến nỗi run rẩy kịch liệt, lông tơ cả người dựng đứng cả lên, con ngươi cơ hồ tan rã, lại nghe hắn nói:

"Ngươi có biết hay không, tiền triều có hậu phi khi quân bưng bít người trên, họa loạn hậu cung, liền có người sáng tạo ra loại hình phạt này, tên là ‘ sái bồn ’ (chậu bọ cạp), từ khi bổn triều khai quốc tới nay, bởi vì khinh thường cử chỉ bạo ngược của tiền triều, do đó huỷ bỏ hình phạt này, nhưng tối nay, trẫm rất muốn làm bạo quân một lần, nếu như ngươi dám gạt trẫm một chữ thôi, trẫm liền quẳng ngươi vào ‘ sái bồn ’, chịu vạn trùng cắn xé!"