Tình Quý phi thấy một nô tài cũng dám tới ngăn cản mình, sắc mặt lại càng thêm khó coi, tức giận quay sang cho A Thú một bạt tai: "Ngươi là thứ gì? Dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào Bổn cung! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!"

Nếu đổi lại la người khác, có bắt cũng không sao, nhưng A Thú là người của Hoàng đế, là Ngự tiền Nhất Phẩm Đới Đao Hộ Vệ, lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, không phải người muốn bắt là bắt! Cho nên, sau khi Tình Quý phi ra chỉ thị bắt người, chẳng có ai dám tuân lệnh!

Vừa lúc đó liền nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Cẩm Nhi: ". . . . . . Truyền thái y! Nương nương sợ là xảy ra chuyện rồi!"

Tình Quý phi đang chuẩn bị tự mình ra tay bắt A Thú, sau đó tính sổ cả thể, nghe xong lời này, nhất thời sửng sốt, không nghiêm trọng đến vậy chứ? Nàng ta còn chưa dùng hết sức mà! Nhìn lại Vân Tĩnh Hảo, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không có chút phản ứng, như một người sắp chết đến nơi liền hoảng hốt. Nàng ta phụng mệnh tới đưa thuốc, hoàng hậu chỉ muốn làm cho Vân Tĩnh Hảo tuyệt dục, chứ không phải muốn lấy mạng của Vân Tĩnh Hảo. Nếu Vân Tĩnh Hảo xảy ra chuyện, nàng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm! Vì vậy, Tình Quý phi vội dẫn người bỏ đi trước khi thái y đến!

Chỉ lát sau, thái y liền chạy tới Cầm Sắt điện, bởi vì Vân Tĩnh Hảo lại lên cơn hen suyễn, thái y liền thi châm vào các huyệt Xích Trạch, Phế Du, Hợp Cốc, lại cho nàng uống thêm một chén thuốc, giằng co như thế nửa ngày, Vân Tĩnh Hảo mới tỉnh lại, sắc mặt chuyển biến tốt lên, hô hấp cũng đều hơn, nhưng vì vết thương của nàng ở ngực, nên không thái y nào dám kiểm tra, chỉ đưa thuốc trị thương để các cung nữ thay cho, vị trí đó, quả thật có chút nhạy cảm.

Vì vậy, sau khi thái y lui ra, Cẩm Nhi liền thay vào vị trí, lóng ngóng cởi xiêm áo của Vân Tĩnh Hảo ra, chuẩn bị bó thuốc cho nàng. Đến lúc cởi hết lớp vải cuối cùng, liền nhìn thấy trên vùng ngực tuyết trắng của Vân Tĩnh Hảo, có một mảng xanh tím lớn, Cẩm Nhi vừa thoa thuốc lên, nàng liền đau đớn kêu ra tiếng!

A Thú đang canh giữ bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, liền lo lắng vọt vào, trong chớp mắt, khuôn mặt hoảng sợ liền biến thành màu đỏ, trì độn đứng ở đó, ánh mắt dừng lại trên vùng da thịt lộ ra của Vân Tĩnh Hảo, sau một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, cúi người dập đầu: "Nô tài lỗ mãng, xin nương nương thứ tội!"

Cẩm Nhi bị chấn kinh, lúc này mới bộc phát toàn diện, nhặt chén thuốc bên cạnh lên ném về phía hắn: "Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài. . . . . . Đi ra ngoài! !"

Sau một hồi sấm sét vang dội, A Thú mang vẻ mặt đưa đám đứng ngoài điện, ôm cục u lớn trên đầu, ủy khuất biện giải: "Ta không cố ý mà. . . . . ."

Vân Tĩnh Hảo ngược lại vẫn chưa tức giận, bởi vì sợ đau, nên không muốn thoa thuốc nữa, đang định nghỉ ngơi, bên ngoài lại truyền đến tiếng hô vạn tuế, Cẩm Nhi vội quỳ xuống hành lễ.

"Để trẫm xem nàng bị thương ở đâu nào?" Quân Thiếu Tần vén rèm đi tới, vòng qua bình phong, sai Tiểu Thuận Tử đốt đèn lên.

Vân Tĩnh Hảo cảm thấy chói mắt, liền lật người quay vào trong, không thèm nhìn hắn, cũng không trả lời, đôi chân trần trắng muốt đạp đạp chăn như đang muốn trút giận.

Cẩm Nhi vội lên tiếng: " Hoàng thượng, ngực nương nương ngực bị người ta đả thương!"

Quân Thiếu Tần ngồi xuống bên cạnh, vừa cường thế vừa tự nhiên ôm Vân Tĩnh Hảo vào trong ngực, bởi vì dùng sức quá mạnh, Vân Tĩnh Hảo cảm thấy khó chịu, muốn né tránh, lại bị hắn đè xuống: "Đừng lộn xộn, để trẫm nhìn thử xem!" Nói xong, liền mở nút thắt trên vạt áo nàng.

Cẩm Nhi thấy thế, vội bảo mọi người lui ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy thương thế của Vân Tĩnh Hảo, ánh mắt Quân Thiếu Tần liền trở nên lạnh giá, nếu như Tiêu Dung Tình dùng sức chút nữa, hoặc một cước này đá vào chỗ yếu, đoán chừng không chết cũng bị trọng thương!

Hắn thở dài, lấy lọ thuốc mang đến ra, bôi lên chỗ tím bầm, nhẹ nhàng xoa xoa, Vân Tĩnh Hảo đau đến chảy mồ hôi lạnh, đưa tay hắn đẩy ra, hận không thể đạp hắn một cước cho hả giận, nhưng khiếp sợ dâm uy của hắn, cuối cùng chỉ bực bội quay đầu đi, cố ý nói: "Quý phi không hổ là người Tiêu gia, đến cả hoàng thượng cũng không dám làm gì nàng ta!"

Hắn cường thế quay đầu nàng lại, mặt mũi hai người cách nhau rất gần, trong mắt Quân Thiếu Tần lóe lên ánh sáng nguy hiểm: "Nàng đang khích bác trẫm sao?"

Vân Tĩnh Hảo tức giận thở phì phò: "Như vậy ngươi đang dung túng người Tiêu gia khi dễ ta sao?"

Nàng trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm hắn, lớn mật khiêu khích, nhưng âm thanh lại mềm mại, dễ nghe, làm cho người ta không tức giận được!