Editor: Tâm Hân Nhã

Nhìn thấy bóng lưng tuyệt tình kia, Lục Kiến Chu cũng đành phải thở dài, khép cửa, nằm nghiêng ở trên giường nương theo ánh đèn tùy ý lật một quyển sách mà người trước đó ở phòng này để lại.

Gian phòng này rất lớn, có nhân tính hơn so với rất nhiều khu ở tập thể khác, chỉ là giường hẹp kêu cọt kẹt có chút khó chịu, chỉ sợ tối nay ngủ không ngon được rồi.

Nội dung quyển sách kia là về câu chuyện dĩ-dật-đãi-lao (36 kế, Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt), Lục Kiến Chu nghĩ tới mình bây giờ mặc người chém giết đành phải trông sao trông trăng đợi chờ Niên Niệm Thi tự ngoảnh mặt lại, không biết mình có tính là đang nghỉ ngơi dưỡng sức hay không.

Cửa gỗ không khóa dễ dàng bị đẩy ra, Niên Niệm Thi cầm đèn lồng quay trở lại còn đang suy nghĩ cái thứ kia sao lại không có ý thức an toàn như vậy, muốn ra tay dạy dỗ một phen, đã thấy được người nằm nghiêng dựa tường dùng sách che kín mặt, tư thế như vậy mà ngủ thiếp đi.

Nhẹ nhàng buông đèn lồng, nương theo ánh sáng mờ ảo gỡ quyển sách xuống, mực in dỏm còn lưu lại vết bẩn trên gương mặt trắng nõn của nàng.

Chỉ là người kia lông mi vẫn cong vút, hé môi nhếch lên một đường cong khoa trương, không biết là đang thấy mộng gì đẹp.

Niên Niệm Thi mặt mày đang tức giận bỗng trở nên thư thái, đem sách dẹp gọn qua một bên, lại cúi đầu, nhìn thấy đôi tay kia từng ôm ấp mình, vuốt ve mình, từng tiến nhập vào mình, lúc này đã không còn hình thù gì, mà hết thảy chuyện này, đều là tại mình nhất thời sơ suất tạo thành.

Cảm giác được có cái gì đó lạnh lẽo rớt xuống mu bàn tay mình, Lục Kiến Chu đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, đầu va vào tường phía sau, đau đến nổ đom đóm mắt, thế nhưng khi nhìn rõ được người đang rơi lệ thì quên hết đau đớn: "Niệm Thi..... sao ngươi khóc?"

Niên Niệm Thi vội lau nước mắt, Lục Kiến Chu có chút xấu hổ, sờ sờ cái ót sưng lên một cục có chút nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi vì sao quay lại.. Hôm nay mệt quá, ta cứ vậy ngủ thiếp đi cũng không biết, ngươi... khóc à?"

"Ngươi không cần làm việc ở đây." Niên Niệm Thi đưa lưng về phía nàng, nhìn chữ song hỷ đỏ đỏ trên đèn lồng.

"Ta có chỗ nào làm không tốt sao..." Lục Kiến Chu nghe, khẩn trương muốn nhảy dựng lên, "Ta lần đầu làm những chuyện này... Đã rất cố gắng.. Với lại ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, ngươi cứ đuổi ta đi như vậy thật không công bằng, ta ngày mai có thể giặt nhiều quần áo hơn nữa, ta... Ta không phải là một kẻ vô dụng như vậy, ngươi cho ta thêm một cơ hội đi, ta..."

"Ngươi đi theo ta." Niên Niệm Thi cắt ngang nàng, cầm đèn lồng lên đi trước.

Lục Kiến Chu trầm mặc một giây, thấp thỏm không yên bước nhanh theo.

Đến phòng ngủ Niên Niệm Thi, mở cửa, nàng mới nói với Lục Kiến Chu còn đang đứng tại chỗ: "Đứng đó làm gì, đi vào."

Lục Kiến Chu vẫn là không nhúc nhích, bướng bỉnh nói: "Khuê phòng Quận chúa, há lại để đẳng cấp hạ nhân như ta có thể tùy ý ra vào, ta ở đây chờ ngươi là được rồi."

"Ngươi là muốn chọc ta tức chết sao!" Niên Niệm Thi vừa nói, vừa cưỡng ép túm lấy cổ áo lôi nàng vào.

Phòng Niên Niệm Thi bài trí vẫn là trước sau như một gọn gàng thoải mái, chỉ là thanh cổ cầm kia vốn luôn được bày ở chính giữa chẳng biết đã cất đi lúc nào, có vẻ hơi trống vắng.

Lục Kiến Chu phát hiện sự khác thường này, lên tiếng hỏi: "Đàn của ngươi đâu?"

"Lâu lắm rồi không đàn." Niên Niệm Thi từ trong ngăn tủ lấy cái hòm thuốc ra, chỉ chỉ vị trí trước mặt, "Tới đây, ngồi xuống."

Lục Kiến Chu suy nghĩ lung tung ngồi xuống, Niên Niệm Thi lại nói: "Đưa tay ra."

Lục Kiến Chu đưa tay, liền bị miếng bông tẩm rượu thuốc bất ngờ đắp lên chỗ đau: "Ui --"

"Đau lắm hả?" Niên Niệm Thi ngẩng đầu, ánh mắt lo âu và tự trách là rốt cuộc không ngăn được, Lục Kiến Chu nhìn mà đau lòng, toét miệng cười nói: "Không đau."

"Lừa đảo." Dường như giận dữ, Niên Niệm Thi mạnh tay hơn một chút, thế nhưng Lục Kiến Chu rốt cuộc cũng không có kêu nữa, "Sưng thành như vậy, Cận Khuynh Thấm kia không phải rất thương ngươi sao? Cũng không biết tìm một chút dược cao tiêu sưng cho ngươi bôi."

"Nàng trước khi đến cũng không biết ta bị thương, với lại Khuynh Thấm có mang đồ ăn vặt cho ta, nếu không ta đã đói xỉu rồi." Lục Kiến Chu cười nói, nhìn tay trái bôi xong, lại chìa tiếp tay phải tới. Nhưng Niên Niệm Thi không có tiếp tục nữa, cũng không thèm để ý tới cái hòm thuốc nữa mà leo lên giường.

Lục Kiến Chu đành phải tự mình cầm lấy một miếng bông bôi.

Bởi vì hai tay đều không tiện, tay chân có chút vụng về, còn dùng băng gạc bọc tay lại kiểu "Lục thị băng bó" lâu ngày chưa thấy.

Nhìn Niên Niệm Thi ngồi tựa trên giường vẫn không có tỏ ý gì, Lục Kiến Chu dùng hai cái tay quyền anh kia khó khăn đem hòm thuốc dọn dẹp xong, đứng dậy cáo từ nói: "Cám ơn rượu thuốc của quận chúa, vậy Kiến Chu trở về phòng trước... Ngủ ngon..."

"Ngươi quay lại cho ta..." Niên Niệm Thi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Ngủ ở đây."

A?

Đây hết thảy tới quá ngoài ý muốn.

Lục Kiến Chu không do dự nữa, hấp tấp chạy lại, cởi áo ngoài treo lên, liền muốn ôm lấy Niên Niệm Thi.

Tự nhiên vồ hụt: "Đàng hoàng chút đi, không cho phép đụng ta, một chút cũng không được."

Cái này còn không bằng trở về ngủ cho rồi! Thời điểm Lục Kiến Chu dày vò vô cùng, Niên Niệm Thi đã thổi đèn, đoạt một nửa chăn đưa lưng về phía nàng ngủ thiếp đi.

Thật là cực khổ quá đi, Lục Kiến Chu ngáp một cái, được đổi giường lớn thật thoải mái, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn hiếm khi được dịp ngáy o o.

Nghe tiếng ngáy khe khẽ gần trong gang tấc, Niên Niệm Thi tuy không quay đầu lại, nhưng vẫn lặng lẽ nhích vào một tấc, không biết là tức giận hay trách cứ, nhỏ giọng mắng nàng một câu: "Đồ đần."

=============================

Có thể là vì áp lực cường bách, Lục Kiến Chu lần đầu tiên dậy sớm hơn Niên Niệm Thi.

Nhìn thấy ý trung nhân như gấu ôm vùi trong lồng ngực của mình, Lục Kiến Chu lòng đầy ngọt ngào, lại nhìn một hồi vẫn đưa ra lựa chọn khó khăn là dậy đi làm việc.

Sợ Niên Niệm Thi lại không nói lý lẽ bắt được nhược điểm mình trễ nãi mà thành công dã tràng, cho nên cuối cùng vẫn là chật vật chiến thắng trong cuộc đấu tranh tư tưởng.

Thời điểm nghĩ như vậy, mặt Niên Niệm Thi lại cọ xát trước ngực nàng, hơi ngứa ngứa, chẳng biết xấu hổ mà ăn đậu hũ của nàng.

Lục Kiến Chu nở nụ cười, nhỏm dậy nửa người, khẽ hôn lên tóc nàng.

Ngoài cửa, Cẩm Y cũng tới kêu rời giường: "Quận chúa, Trung thư tỉnh thừa dịch đại nhân ở bên ngoài phủ cầu kiến."

Là Tiền Nguyên đây mà? Thật đúng là âm hồn bất tán, lại tới đây làm gì.

Lục Kiến Chu nhíu mày, Niên Niệm Thi bị đánh thức còn buồn ngủ, liền thấy nàng không mấy vui vẻ, cũng có chút giận: "Thế nào? Tối hôm qua ngủ không ngon?"

"Cũng được.." Lục Kiến Chu nhớ tới hai người dù sao vẫn là thân phận khác biệt, liền từ trên người Niên Niệm Thi đứng lên, Niên Niệm Thi cũng từ nách Lục Kiến Chu chui ra, thoắt cái đã mặc xong quần áo, "Vậy quận chúa bận bịu, ta đi xuống làm việc trước."

"Đứng lại." Niên Niệm Thi không buông tha gọi nàng lại.

Ta cũng rất muốn ở bên ngươi.. Nhưng mà nhiều quần áo như vậy nếu không giặt là ngày mai sẽ bị khai trừ nha...

"Ngươi không cần đi làm những chuyện đó, ở lại đây hầu hạ ta vẽ mi là được." Niên Niệm Thi kim khẩu vừa mở, Lục Kiến Chu không biết thăng liền bao nhiêu cấp bậc, chỉ sợ thật đúng là tiền lệ của Nghiêu vương phủ.

Chỉ mặc một bộ tiết y uyển chuyển ngồi ngay ngắn trước gương đồng, tóc xanh như thác đổ, Lục Kiến Chu cầm lược gỗ, chải từ trên xuống dưới, ngón tay cùng sợi tóc dây dưa trong thoáng chốc, lòng của hai người đều có một dòng nước ấm chảy qua.

"Nhất sơ sơ đáo vĩ,

Nhị sơ sơ đáo bạch phát tề mi,

Tam sơ sơ đáo nhi tôn mãn địa,

Tứ sơ sơ đáo tứ điều ngân duẩn tẫn tiêu tề."

Đó là những lời ngày thành thân hai người còn xa cách, mỗi người mang một tâm sự riêng được hỉ nương chúc phúc, lúc này trong đầu hai người đồng loạt hồi tưởng lại.

Hiện tại dường như đã thật sự hiểu được cảnh ý trong bài chúc kia, chải chải tiếp, trong lòng đều là hy vọng có thể cùng người này cử án tề mi đời đời kiếp kiếp.

"Quận chúa!" Cẩm Y vừa tiến đến, liền phát hiện mình bị đoạt mất công việc, trong lòng thầm mắng ngàn vạn lần Lục Kiến Chu không biết dùng cái quy tắc ngầm gì để thượng vị, "Không phải trước đây toàn là để cho em làm sao? Hẳn là nàng có kỹ thuật chải đầu đặc biệt !"

Cẩm Y nói đến nơi đây, Lục Kiến Chu liền khẩn trương đem tóc Niên Niệm Thi chải cho xong-- miệng quạ đen!

"Đối với ta mà nói ai chải đều như nhau." Niên Niệm Thi miệng không đối tâm, tự mình cầm tóc lên, tùy ý kết thành một cái búi tóc, từ trong tủ quần áo chọn ra một kiện lam y thay rồi đi ra, "Đi thôi, đi chiếu cố tên Bạch Nhãn Lang kia."

=======================

Khách phòng Nghiêu vương phủ, Tiền Nguyên đã phát hiện ra Thường Hoan vô tình được chọn tới tiếp đón, đem hắn làm trò cười cho thiên hạ: "Tháng ngày ở Nghiêu vương phủ được chứ? Vui sướng như vậy không nhớ chốn cũ sao?"

"Tiền đại nhân thứ tội, Thường Hoan lại đi chuẩn bị chút trà xưng tâm như ý." Thường Hoan quỳ trên mặt đất chịu đựng khuất nhục đi nhặt mẻng chén trà bị cố ý làm bể, lại bị Tiền Nguyên đạp cho một cước.

"Nếu như vẫn không có như ý ngươi đi chết có được không?"

Tay bị mảnh thủy tinh cào chảy máu, nhưng Thường Hoan vẫn không kêu một tiếng, Lục Kiến Chu sao có thể nhìn trung bộc nhà mình chịu ủy khuất như vậy, lúc này một cước đá văng móng heo của Tiền Nguyên, ngồi xuống đỡ Thường Hoan dậy: "Ngươi không còn làm việc dưới trướng hắn, sao lại vô dụng như vậy!"

Tiền Nguyên trông thấy người đá hắn là Lục Kiến Chu, càng tức giận hơn: "Đây không phải tiểu thư của tướng quân đại nhân gia sao? Cơn gió nào đem ngươi thổi tới Nghiêu vương phủ này đây? A đúng rồi, phủ tướng quân xưa đâu bằng nay. Ngươi bây giờ đã không phải là cái gì đại tiểu thư."

"Ta mới muốn biết cơn gió nào đem Tiền đại nhân thổi tới phủ ta đây, lại còn đánh người lại còn châm chọc khiêu khích người của Nghiêu vương phủ ta, thật đúng là tự nhiên như ở nhà mình?" Nhìn thấy Lục Kiến Chu bị mắng, Niên Niệm Thi đương nhiên là người đầu tiên ra mặt.

Tiền Nguyên mấy ngày nay ngày ngày đều đến thăm, không ngờ quận chúa hôm nay thật cũng ra, ngay lập tức thay đổi khuôn mặt cười nói: "Quận chúa thứ tội, Tiền Nguyên chỉ là giận tên ác nô này, mới không kiềm chế được cảm xúc mà phát tiết tại đây, về phần Lục gia tiểu thư nếu là khách môn của Nghiêu vương phủ, Tiền Nguyên đương nhiên là không nên nhiều lời, tự vả miệng mong bày tỏ ý khẩu đa tất mất."

Nói xong là ba cái tát không tính là hung ác nhưng cũng là cái tát vang dội, khiến Lục Kiến Chu một trận ác tâm: "Ác nô? Thường Hoan tại nhà ngươi cúc cung tận tụy, cuối cùng đổi được kết cục như vậy, còn bị ngươi nói là ác nô?"

"Quận chúa minh giám ạ, Thường Hoan ngày xưa làm nô tại phủ tướng quân, tuy nhiên lại cùng Lục thiếp thất Lật Cơ dây dưa không rõ, bán chủ cầu vinh tới Tiền gia ta, lại rắp tâm năm lần bảy lượt phá rối Lật Cơ ta tốn nhiều tiền mua về. Tiền Nguyên là nhìn không được mới đuổi hắn đi, nô tài phẩm hạnh không đứng đắn như thế, nói hắn ác nô, tuyệt không quá đáng nha!" Tiền Nguyên quỳ xuống đất kêu oan, người người nghe thấy đều tức giận chỉ trích.

"Ngươi không phải nói là mẫu thân ngươi có bệnh trong người mới không cùng chúng ta đi Tô Châu sao? !" Lục Kiến Chu nhìn thấy Thường Hoan né tránh không kịp, liền ép hỏi, "Trách không được ta cảm thấy kỳ quái, ngươi nếu thiếu tiền, sao lại không chịu đi theo ca ca ta mà phải khắp nơi tìm việc làm, còn ở nhà hắn lâu như vậy! Hắn nói thế là thật sao? Ngươi thích Lật Cơ?"

"Ta... Ta..." Thường Hoan biết giấu diếm không nổi nữa, lại quỳ xuống đất dập đầu nói, " Đại tiểu thư tha mạng, Thường Hoan cùng Lật Cơ là tình nan tự cấm... Nhưng mà hai người chúng ta trong sạch có nhật nguyệt chứng giám, còn mời quận chúa làm chủ... Trước kia thời điểm tại phủ tướng quân thiếu gia không hề để ý tới Lật Cơ, Tiền đại nhân lại có khuynh hướng bạo lực, Lật Cơ căn bản chưa từng hạnh phúc.."

"Ngươi thích Lật Cơ mà không nói sớm!" Lục Kiến Chu vui mừng ngây ngất, đỡ Thường Hoan lên, "Ta trước kia ưu sầu canh cánh trong lòng không biết làm sao tìm cho nàng một kết cục tốt đây! Lần này xem như là kết cục đại đoàn viên!"

Nói xong nhìn Niên Niệm Thi, Niên Niệm Thi lúc đầu bởi vì nàng quá mức kích động..., lần này nghe thấy nguyên lai không phải là vì không nỡ tiểu thiếp, còn rộng rãi như thế, tâm tình cũng tốt hơn một chút, đã hiểu ý tứ Lục Kiến Chu, nói với Tiền Nguyên: "Gia sự của Tiền phủ ngươi ta không muốn tham dự, nhưng ngươi hôm nay tới tìm ta có chuyện gì không?"

"Tiền Nguyên nghe được một tin tức động trời, muốn cùng quận chúa chia vui!" Tiền Nguyên vẻ mặt gian xảo, y hệt năm đó đứng trước phủ tướng quân tìm Niên Niệm Thi, "Quận chúa nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

Lần này tất cả mọi người mang theo bát quái chi tâm mà dựng thẳng lỗ tai.